Thấy có 1 số mem cũng thích thơ văn mà các bạn cũng có vẻ thích đoán type qua cách viết nên mở cái góc này cho mọi người. Post mở màn này dành tặng cho bạn nào đang ở Hà Nội. Cái này mình viết khi mình chưa ra Hà Nội nên có nhiều cái mình tưởng tượng ko phù hợp với thực tế. Ví như mùa đông HN thì tệ quá, mưa và ẩm ướt, cái mùa đông này chắc giống mùa đông... ở Queensland - Úc hơn . Mà nói thiệt, nhìn chung, ra Hà Nội rồi thấy HN còn đẹp hơn những gì mình viết HÀ NỘI ƠI Chiều đông sương giăng phố vắng Hàng cây lặng câm, tháp cổ mặc trầm Ta còn chờ ai, nhạt phai sắc nắng Heo may tan nhòa, bao giấc mơ xưa Giờ em mong manh như khói, Giờ ta nắng đă chiều rồi Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, Tan tác muôn nơi Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều Trao cho ta ấm nụ hôn dại, Và vòng tay khao khát mong manh Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa Sương giăng trắng niềm mong chờ Chợt chiều đông lạnh giá đến bơ vơ... Tôi chưa một lần ra Hà Nội nhưng trong tôi Hà Nội luôn hiện hữu như một nỗi ám ảnh. Kể cũng phải, là con dân của một quốc gia mà chưa từng đặt chân đến thủ đô của quốc gia đó chẳng phải là một điều đáng tiếc và thiếu sót lắm sao? Tôi thích những bài hát về Hà Nội. Lạ thật, cho dù đó là bài hát của tác giả nào, thuộc thời kỳ nào thì Hà Nội trong đó vẫn hiện lên trong sáng, lung linh, nó gợi cho tôi nỗi niềm hoài cổ bâng khuâng; không giống như cảm giác u buồn mỗi lần nghe về Huế, Hà Nội trong tôi cũng khiến tôi buồn nhưng không da diết mà nhẹ nhàng, nền nã, hình như có chút cái lạnh man mác của heo may. Nhiều người yêu mùa thu Hà Nội, thật sự tôi không biết sắc thu Hà Nội như thế nào nhưng không hiểu sao, mỗi lần nghĩ về Hà Nội tôi lại liên tưởng đến mùa đông. Tôi thích bài hát này của Phú Quang, "Lãng đãng chiều đông Hà Nội", nghe ra cái buồn man mác mông lung. Tôi nghe mà như cảm nhận được cả hơi lạnh của mùa đông Hà Nội, tự dưng muốn khoác thêm một chiếc áo len và đi ra phố, dạo dọc con đường nhỏ cổ kính rợp bóng cây, nhìn các cô gái trùm mũ len che kín cả tai, cười nói ríu rít đạp xe trên đường. Một chàng trai trẻ đang đứng tần ngần trước cổng nhà ai phủ đầy hoa thiên lý, có lẽ là đang đợi người yêu. Ừ, mà tôi chỉ mơ mộng chút thôi, chứ ở đây, miền Nam này, Cần Thơ này, làm gì có mùa đông như thế, làm gì có con đường cổ kính như thế, làm gì có ai trùm mũ len đạp xe trên phố như thế, làm gì có... Hà Nội trong tôi là một buổi sáng tinh sương se lạnh, choàng thức giấc nghe tiếng chim ríu rít ngoài vườn, nhìn ra khoảng trời xanh thẳm ngoài ô cửa sổ, tiếng gió xào xạc khiến ta thèm một tách trà xanh thơm ngát hoa nhài; là con đường hẹp rợp bóng cây đong đầy mùi hương hoa sữa (có trời chứng giám, mình cũng chẳng biết hoa sữa hình dáng ra sao nhưng vẫn có thể cảm được, thế mới tài!!!), đường Cổ Ngư bây giờ là Thanh Niên phải không những nam thanh nữ tú chốn Hà thành? "Hà Nội mùa này ... vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh. Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp. Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về" (Hà Nội mùa vắng những cơn mưa - Trương Quý Hải) Thế đấy, cứ man mác và dịu dàng, tôi chỉ cảm nhận Hà Nội qua từng câu hát, có lẽ là không trọn vẹn nhưng chắc chắn rằng đó là những cảm giác rất thực của tôi về xứ sở 36 phố phường. Và đây là một Hà Nội trong trẻo đầy chất thơ: Hà Nội ơi! Tươi xanh màu áo học trò Những con đường thân quen còn đó Tiếng rao vang đâu đây nghe động trời đêm Hồng Hà ơi! Buồm ai khe khẽ thuyền về Cành me thì thầm gục đầu vào dĩ vãng Tiếng ve kêu râm ran suốt đêm hè Giọng dân ca sao gợi nhắc hồ Gươm" (Hà Nội đêm trở gió - Trọng Đài - Chu Lai) Tôi không biết sao khi nhắc về Hà Nội, nhiều người lại nhớ về tiếng rao đến thế? Tôi nhớ hình như tiếng rao này tôi đã gặp trong blog của một người thanh niên rất yêu Hà Nội... đúng rồi, blog của Đông Tà. Tôi tự hỏi nó có giống tiếng rao của anh bán chiếu, chị bán chè hay chú bán ve chai ở quê tôi không nhỉ? Những tiếng rao này là cả một ký ức của tôi về tuổi thơ sống động. Có lẽ phải khác chứ, đúng không? Vì tiếng rao quê tôi không "động trời đêm" mà chỉ gợi một nỗi buồn về một buổi trưa thanh vắng với cái nóng ngột ngạt của tiết trời oi nồng. Tôi bắt gặp tiếng rao ấy trong một bài hát Hà Nội khác mà tôi cũng rất thích: Đêm mùa đông đi trên con đường quen Nghe tiếng rao bồi hồi nỗi nhớ Đâu hàng cây quạnh hiu phố cũ? Hà Nội ơi đêm mùa đông, Hà Nội ơi… Đi tìm em ta men theo thời gian Qua tháng năm và mùa đông ấy Cho dù xa lòng ta vẫn nhớ Hà Nội ơi đêm mùa đông, Hà Nội ơi… Ơi đêm mùa đông Hà Nội thức trong mưa Anh đi tìm em như tìm về hạnh phúc Ơi đêm mùa đông Hà Nội buông hơi thở Ơi đêm mùa đông Hà Nội thức trong mưa. (Đêm mùa đông - Hoàng Phúc Thắng) Lại là mùa đông. Tôi ít nghe bài hát Hà Nội nào về mùa Xuân hay mùa Hè mà chỉ thấy bóng dáng mùa Thu hay mùa Đông hiển hiện lung linh. Tại sao thế nhỉ? Vì đất trời Hà Nội chỉ thực sự mang đầy đủ ý vị và hương sắc khi Thu Đông tới thôi? Hay vì tâm hồn người Hà Nội luôn mang nặng nỗi niềm hoài cổ, luôn có một khoảng lặng trầm tư về nhân tình thế thái chỉ thích hợp khơi gợi khi tiết trời vào Thu và lan toả khi cái lạnh của mùa Đông tràn về? Có lần thầy tôi bảo, thầy đã đi nhiều nước nhưng chưa bao giờ thấy ở đâu có mùa thu đẹp như mùa thu Hà Nội, nhất là khi từ trên máy bay nhìn xuống, đẹp mơ màng, đẹp huyền ảo. Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu. Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, Mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió, Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ, Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua. Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi. Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời. (Nhớ mùa thu Hà Nội - Trịnh Công Sơn) Đây không chỉ là một bài hát mà là một bức tranh thu, có sắc, có cả hồn. Mùa thu Hà Nội đẹp thế không trách nhiều nhạc sĩ phải lòng như người ta luôn xao xuyến trước một cô gái đẹp và bâng khuâng vì nét đẹp của cô có vương nét buồn hoài nhớ: Tháng tám mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi thương nhớ âm thầm Có phải em là mùa thu Hà Nội Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm Có phải em mùa thu xưa? Có bóng mùa thu thức ta lòng son muộn Một ngày về xuôi chợt ghé Thăng Long buồn Có phải em là mùa thu Hà Nội Ngày sang thu anh lót lá em nằm Bên trời xa sương tóc bay. (Có phải em mùa thu Hà Nội - Trương Quang Lộc) Ôi, bao giờ ta được ra Hà Nội, bao giờ ta được đi dạo bên bờ Hồ Gươm mà nhớ về thuở xưa vua Lê Thái Tổ trả gươm cho rùa vàng, bao giờ ta dạo quanh Hồ Tây để biết được cái hương trầm mặc cổ kính của "Chiều phủ Tây Hồ", bao giờ ta đi dọc con đường Cổ Ngư mà bâng khuâng tự hỏi "Hoa sữa vẫn nồng nàn đầu phố đêm đêm, có lẽ nào anh lại quên em, có lẽ nào anh lại quên em?"? Và, bao giờ được như Viễn Phương ở miền Nam ra thăm lăng Bác? Bao giờ và bao giờ... P/S: cái này là real feelings, not fake . Cho nên INTP vẫn có cảm xúc, lỡn mợn thứ thiệt chứ ko phải cái máy vô cảm đâu các bác ạ
@Rose nếu mà cậu không khai là INTP chắc mình nghĩ cậu là Fi dom IF mình tự cảm thấy xấu hổ Mà hình như IN nào cũng thích mùa đông thì phải?
^0^ góp bài thơ ~~~ Vô đề Gió thổi trên cành mây trắng treo Hoa thơm hoa nở khóc leo trèo Mưa xanh vắt vẻo rơi cành cổ Lá rơi lá rụng tan hồ thơ.. Mưa bay nắng nở khóc thờ ơ Sương rơi sương lạnh nhọc bơ phờ Khóc than chi tiếc ban mai ảnh Cầm dây đứt đoạn giữa khúc thơ... Người đã đi rời mãi thờ ơ Cô hạnh đợi trông biết bao giờ Gió tan xuân tán hồn dương liễu Xanh vàng dìu dặt mơn man ai.
À, thơ kiểu thất ngôn tứ tuyệt này thì có 2 cách gieo vần: chữ cuối của câu 1,2,4 vần với nhau; hoặc chữ cuối của câu 2,4 vần với nhau.
^o^ Tớ thích thơ tự do hơn Con người của tự do mà Ừm, trước đi học cũng thấy dạy mấy cái nè thì phải ~(O.O)~
Ngâm xác thân em mục rữa hồn Chôn niềm sầu hận với cô đơn Ôi nhành hoa trắng tang chiều ấy Một khối thương đau một khối buồn Nắm đất đưa người vào biệt ly Lệ níu thời gian ngủ trên mi Ngàn sao ân ái đêm hờ hững Héo hắt mộng thành mây bay đi Đời kiếp tàn tro lạc bụi trần Dở dang tình chết giữa hư không Máu tanh xương trắng làn da lạnh Thiêu cõi nhân gian ngọn lửa hồng Vần thơ ngất lịm giấy mỏng manh Lá thu tàn úa vội xa cành Mộ vào quên lãng bia mòn dấu Quá khứ đâu còn trong mắt xanh Ta sẽ xem em như người dưng Như quen chưa tới gặp chưa từng Hoàng hôn lẻ bóng mây thầm khóc Hiện tại xa rồi đôi mắt nhung Em đã đi rồi em bất tử Ta vẫn còn đây đợi kiếp tàn Bầu trời quên nắng sông ngừng chảy Không em địa ngục hóa trần gian. Tác giả: Phan Thanh Long.
@Rose Làm sao để làm thơ tự do được hả bạn, hay là chỉ nghe có vần điệu là được? Mình mới chỉ nghịch thơ thất ngôn được thôi, rất muốn làm thơ tự do Hà Nội mùa thu đẹp nhất, mang một chút buồn vào tâm trạng, cảm giác cuộc sống chậm dãi và sâu lắng. Không khí thoáng mát, khô làm con người có cảm giác thoải mái. Mùa đông thì đúng là rất lạnh, nghe nói lạnh hơn vùng ôn đới nhiều, vì đúng là lạnh ẩm, không phải lạnh khô nên cảm thấy buốt giá. Nhưng được cái HN không bị mưa ngập kinh khủng liên miên như trong SG