Giới thiệu: "Trí tưởng tượng chủ động" (active imagination) được biết đến như một giải pháp Jung đưa ra để tiếp cận inferior một cách gián tiếp. Phương pháp được coi như một cầu nối gián tiếp giữa cái "ý thức" (conscious) (của bản ngã ego) và cái "vô thức" (unconscious). Nói cách khác, phương pháp này như một bước chuẩn bị trước khi phải đối mặt với inferior thay vì phải ngay lập tức đối diện với inferior một cách vô thức. Nói chung thì người ta sợ cái không biết mà không có sự bảo vệ. Phương thức: "Trí tưởng tượng chủ động" có thể tạo ra những hình ảnh, những từ ngữ, cuộc hội thoại nội tâm hay thậm chí chỉ là những kết nối cảm xúc. Vô thức tiến đến ý thức: Khi Jung hỏi học viên kể lại những gì họ đã thấy trong giấc mơ, ông muốn học viên quan sát giấc mơ, để ý sự thay đổi thay đổi cố gắng nhớ lại một cách ý thức. Đại khái là: trí tưởng tượng chủ động: vô thức -> vô thức -> vô thức -> vô thức ->.....->ý thức Tiếp cận trực tiếp: vô thức -> ý thức -> ý thức -> ý thức -> tắc kẹt -> vô thức -> ý thức Ví dụ về chuyện viết cảm nhận văn học (đặc biệt với inferior Ne): bắt đầu đặt bút viết thì khó vì họ đang dùng cách tiếp cận trực tiếp, sau đó khi tầng vô thức được hoạt động họ cảm thấy dễ dàng hơn, bớt áp lực hơn. take a screenshot VD hoạt động tưởng tượng có thể thực hiện ngoài tâm trí: viết tự động (automatic writing), nghĩ gì viết đó, không nghĩ gì cũng viết Nhảy tự do Hát tự do, có thể kết hợp với nhảy tự do Phát ý tưởng tụ do (Brainstorm) ....... Nguy hiểm tiềm tàng trong "trí tưởng tượng chủ động": Giống như trong phim Inception, cá nhân sẽ phần nào mất sự kết nối giữa ảo và thật. (cái này tớ bị nhiều lắm nè, sợ lắm). Nên trí tưởng chủ động nên được "ý thức" đến một mức giới hạn để không biến nó thành ảo tưởng hay ảo giác. VD: Một ENFP với inferior Si hoạt động sẽ cảm thấy khó khăn và nhàm chán. Anh ta dùng "trí tưởng tượng chủ động" để tạo ra hình ảnh anh ta thực hiện đúng nội quy, theo sát nguyên tắc, vui vẻ khi theo sát luật lệ quân đội. Tuy nhiên khi thực tế không đúng với sự tưởng tượng của anh ta, anh ta sẽ trở nên thất vọng, khó chịu hơn so với lúc ban đầu, thậm chí lạc vào sự kỳ vọng ảo mà không thể thoát ra. Vậy nên, cứ kiên nhẫn, muốn nhanh thì cứ từ từ.
Có thời gian dài bị không biết là ảo tưởng của mình hay là sự thật. Nhưng không phải mấy cái fantasy, mà là kiểu ý thức về bản thân như kiểu kia: không biết là mình là người nghiêm túc hay đó chỉ là ảo tưởng của mình,... Kiểu Vì nỗi sợ hãi tiềm tàng của bản thân là loại người mà mình ghét, nên nhiều khi không biết là mình đang ảo tưởng mình không phải là loại người mình ghét hay mình thật sự là loại người mình ghét. Hay ảo tưởng mình là loại người mình ghét và thật sự thì mình không phải loại người mình ghét Dẫn đến nhiều nỗi đau khổ vô tận. Mãi đến bây giờ vẫn chưa thể giải quyết
Đôi khi cuộc sống của mình phải đối mặt với thực tế khắc nghiệt mà mình lại khá mơ mộng.Điều đó gây ra 1 sự ức chế khá lớn khi phải thường trực đi qua 2 thế giới ảo tưởng của chính mình và thực tế của cuộc sống.Người ta cần những giấc mơ để xoa dịu những vết thương trong cuộc sống,để hy vọng về 1 cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng đồng thời lại phải đối mặt với thực tế khắc nghiệt để ra tay cải tạo nó
@Fr7to7 có thể dùng cách này để giảm bớt áp lực khi phải đối mặt trực tiếp với sự thật. Nói gì thì nói, phương pháp gì thì cũng chỉ giảm bớt sự đau đớn thôi chứ đau thì vẫn đau @Mây Trời đừng cố gắng đi tìm vì sẽ không tìm thấy đâu. Nghi ngờ bản thân, nhưng cũng đừng ghét nó. Suy cho cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp
Đã từng gặp vấn đề tương tư, nhưng sau 2 năm lầy lội hòa nhập với thế giới thực tại thì đã bắt đầu thực tế hơn một chút, không còn ám ảnh với sự bất tử với fantasy như trước nữa.
Đã dùng cách này rất nhiều. Nhận xét: Nó không giúp ích lắm, vì Inf là chức năng yếu nhất, nó không có khả năng tái tạo lại một "tình huống" hay "cách định luật ngầm" của thế giới, nó cũng không dự đoán được bước đi tiếp theo của sự việc liên quan tới thông tin của nó. Cách này nên gọi là "ảo tưởng" là mình dùng được Inferior hơn?
@Bốn Chân tớ nghĩ cũng không hẳn là tạo ra một viễn cảnh dự đoán trước mà là một "sự kết nối" "một cảm giác" với cái inferior. Nhưng dù sao thì, inferior vẫn thuộc vùng đáng sợ, nên có thể giảm đi bớt nỗi sợ chứ khó có thể xoá bỏ hoàn toàn, và tớ nghĩ thế cũng tốt, cũng nên như vậy.