Confession

Thảo luận trong 'Giao lưu-Tâm sự' bắt đầu bởi dfuz6, 10/9/15.

  1. dfuz6

    dfuz6 Guest

    Bạn muốn bộc bạch một cái gì đó mà không muốn người khác biết bạn là ai? Hãy sử dụng dịch vụ này của diễn đàn.

    Cách thức: Bạn đăng nhập vào diễn đàn bằng username The Confession (viết đúng như vậy), password: mbtivietnam, sau đó inbox mình hoặc viết yêu cầu/tâm sự của bạn trong topic này.

    Lưu ý:

    - Các comment của nick The Confession ở những nơi ngoài topic này sẽ bị xóa, bao gồm cả shoutbox.
    - Nếu thành viên sử dụng nick Confession để trêu chọc quậy phá thành viên khác, để spam hoặc gây war trên diễn đàn thì mình sẽ lock IP đã sử dụng nick này ở thời điểm đó trong 1 tuần.

    Thanks for reading.
     
    deniz, Thuytien, ccl2 others thích bài này.
  2. Mộc

    Mộc Guest

    Thú nhận: Forum mình có một bạn nam (hướng nội) 25 tuổi, mình thực sự cảm mến cách nói chuyện và ứng xử của bạn ấy.
    Khẩn thiết bạn online nhiều hơn. :) Có lẽ do công việc nên bạn ấy không post bài được nhiều. :)
     
    Anita, Thuytien, ccl 1 thành viên khác thích bài này.
  3. Anita

    Anita Guest

    Confession lại toàn nói về tình cảm chán lắm.
     
    Haru Nakano thích bài này.
  4. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    hay mà hehehe. :)) nhưng chả thấy cái cfs nào cả từ khi cái topic này xuất hiện ~~
     
    EvernaloneKZAnita thích bài này.
  5. Haru Nakano

    Haru Nakano Guest

    Chuẩn rồi. Confess về sở thích lập dị thầm kín chẳng vui hơn sao. Đã là con người thì phải có cả con lẫn người, có tính tốt thì phải có tính xấu.
     
    FuriosaAnita thích bài này.
  6. The Confession

    The Confession Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/9/15
    Bài viết:
    4
    Thế xung phong mở hàng vậy.
    Nhà tôi theo đạo Phật, mỗi dịp lễ Tết tôi vẫn theo chân gia đình đi lễ chùa. Không ai biết đó chỉ là bề ngoài do tôi không muốn khác đi so với gia đình, sự thật tôi không theo bất kì tôn giáo, tín ngưỡng nào. Tôi không công nhận hay phủ nhận sự tồn tại của các thế lực siêu nhiên nhưng thật tâm tôi cảm thấy việc cầu khấn này không khả thi tí nào, ngoài lợi ích cho người ta niềm tin cùng an tâm, có lẽ người ta tìm đến là cần một điểm tựa tinh thần hơn là giải quyết vấn đề.
    Tôi nhớ có lần tôi đi với gia đình nghe một ông trụ trì giảng kinh, lược bỏ khá nhiều thứ buồn ngủ thì có một vấn đề khi ông ấy nêu ra làm tôi phải suy nghĩ, ông ấy hỏi: "Nhân chi sơ tính bổn thiện hay bổn ác?". Tôi nghiêng về phe bổn thiện, lúc đấy tôi còn nhỏ suy nghĩ rất đơn giản, tôi chọn vì tôi yêu trẻ con, cảm thấy những đứa trẻ khi còn bé tâm hồn lẫn suy nghĩ giống như tờ giấy trắng, là những thiên thần thật sự sau này thay đổi đi là vì những yếu tố khác ảnh hưởng làm nó thay đổi. Cuối cùng, ông ấy trả lời đại khái là cả thiện lẫn ác quan trọng là ý niệm và sự lựa chọn của mình và giải thích hơi trừu tượng, quá sức cho một đứa nhỏ tuổi như tôi lúc ấy hiểu đc. Rồi tới hôm nay có một chuyện xảy ra làm tôi nhớ lại và cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của câu trả lời đó.

    Nhà tôi có người bà con xa thỉnh thoảng khi bận họ sẽ gửi con đến nhà tôi ở nhờ vài hôm. Ba mẹ tôi rất thoải mái nên họ đồng ý ngay. Nó còn nhỏ chỉ học lớp 6 thôi nên họ để nó ngủ cùng tầng cho dễ trông, tôi biết nó rất nghịch vì đây không phải lần đầu tiên nó ở đây nhưng tôi luôn cười cho qua.
    Nhưng tối hôm qua, mẹ tôi trượt té khi bước vào nhà tắm nếu không có tôi ở gần đó đỡ với cái thế té đó chắc chắn đập đầu. Tất cả vì cái trò đổ đầy dầu xả tóc ra sàn nhà tắm, cho vui thôi của nó. Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi nổi khùng đến mức như vậy. Tôi tát thẳng mặt nó, tôi nói cho nó biết hậu quả, nguy hiểm có thể xảy ra vì trò đùa của nó rồi mắng nó một trận. Trước khi đóng sập cửa lại tôi gằn giọng nói với nó:"Em nhớ rõ cho chi, bất kể là ai người thân hay người dưng, còn bé hay đã lớn, vô ý hay cố ý, nghịch ngu hay nghịch vui, nếu làm ba mẹ chị nguy hiểm đến tính mạng, chị không bao giờ tha thứ cho kẻ đó! Em nên cảm thấy may mắn vì mẹ chị không bị gì nếu không thì chẳng phải đơn giản như vầy đâu, khôn hồn ở yên đấy vì chị đang muốn bóp chết em đấy, đừng cho chị có cơ hội phát huy." Còn nó cứ khóc thút thít, luôn miệng xin lỗi bảo em không dám nữa.
    Ba mẹ lần đầu tiên thấy tôi đối xử khắc nghiệt với một người như vậy nên tôi nghĩ họ bị choáng và biểu cảm trên mặt tôi lúc đó dọa người kiểu "muốn sống chớ gần" quá hay sao ấy, đứng trân trân một hồi ba mới lại gần xoa đầu tôi bảo: "Mẹ ko có sao, con bình tĩnh lại, đừng làm em nó sợ." Còn mẹ thì đứng quơ tay múa chân tỏ vẻ mình đang khỏe như lực sĩ, nhìn xem tôi ổn lại tí mới chạy vô phòng dỗ đứa nhóc kia.

    Tôi làm nó sợ còn nó thì làm tôi suýt nữa mất một trong hai người tôi xem là cả thế giới đấy, nói xem cái sợ nào lớn hơn? Tôi không phải chưa từng mất đi người quan trọng nhưng đến hôm nay tôi mới nhận ra quan trọng trong cách nghĩ của tôi cũng phân chia cấp độ, trong số đó có loại cao nhất là quan trọng hơn tất cả và ba mẹ tôi là hai người duy nhất xếp ở nơi đó, bởi vì trước giờ vẫn luôn tốt đẹp nên tôi chưa cảm nhận sâu sắc được. Chỉ đến khi tính mạng của họ bị đe dọa tôi mới biết được cảm giác "bầu trời sụp đổ" là như thế nào. Tôi biết tôi đặt gần như tất cả tình cảm vào họ là quá mạo hiểm, đó là nguồn động lực của tôi cũng là điểm chí mạng của tôi nhưng quá muộn để thay đổi và cũng không muốn thay đổi. Bây giờ tôi chợt hiểu rõ tại sao khi tôi mất những người quan trọng trước đó dù đau lòng nhưng những người xung quanh nói tôi trông vẫn ổn, là vì họ chưa đủ quan trọng đến mức không thể thiếu được nên tôi vẫn chưa mất kiểm soát và tôi vẫn còn hai người quan trọng hơn tất cả giúp tôi cân bằng lại cảm xúc, thế thôi!
    Tôi trước giờ chưa bao giờ dám nhận bản thân là người tốt nhưng cũng tuyệt đối phủ định mình là người ác, tôi không bao giờ nghĩ bản thân có thể trở nên khắc nghiệt với một người như vậy, đặc biệt là một đứa nhỏ. Bây giờ tôi lại nhận ra nếu tôi muốn tôi có thể trở nên cực kì tốt bụng nhưng có thể trở nên cực kì nhẫn tâm, đúng như ông trụ trì kia nói, là một ý niệm là một sự lựa chọn.
     
  7. The Confession

    The Confession Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/9/15
    Bài viết:
    4
    'Từ khi tôi nhận biết được ý thức. Những kí ức về tuổi thơ tôi nhớ được điều rất rõ. Có lẽ càng nhỏ, những ký ức đó càng khác sâu vào tâm trí. Những kí ức về tôi, về lũ trẻ xung quanh khi tôi lớn hơn......'
     
    cecilia.n9b thích bài này.
  8. rogp10

    rogp10 Guest

    @^^ Xấu hay tốt chỉ 1 phần là lựa chọn thôi :) Vì hai chữ "thói quen".

    *nature vs nurture debate*
     
    cecilia.n9bFuriosa thích bài này.
  9. The Confession

    The Confession Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/9/15
    Bài viết:
    4
    Mình từ bé tới lớn hay bị bố mẹ mắng chửi rất nhiều.

    Mình cũng không biết là từ khi nào, có lẽ là từ lúc bé rồi. Bố mình không phải là dạng người tình cảm, lại hay vắng nhà, ở nhà chỉ có mỗi hai mẹ con, sau này thêm một đứa em gái.

    Mẹ mình mắng chửi mình theo kiểu đay nghiến, thoá mạ. "Mày ngu như bò", "Sau này ra đường bốc c*t mà ăn con ạ", "Giống chó còn hơn mày", "Cái loại mày (nhấn mạnh từ mày) *thở dài* nói làm cái đéo gì", "Đéo hiểu sao tao lại sinh ra được mày", "Cút mẹ mày đi cho khuất mắt tao", "Tao đéo hiểu trong đầu mày có não không? Hay chỉ toàn cứt?"

    Mà thật tình mình cũng không có làm gì nhiều, chỉ là mắc những lỗi mà một đứa trẻ con 5 tuổi nào cũng mắc khi chưa có ai dạy nó một lần nào cả, vd như cho hoa vào bình mà không cho nước, mẹ mình mắng "Mày không cho nước để tế bố mày à?" Mình không hiểu gì, chỉ thanh minh là "Con không biết", mẹ mình đáp lại rằng "Cái loại chó như mày thì biết cái đéo gì", mình khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, "Mẹ có dạy con bao giờ đâu...?"/"Địt mẹ mày đừng có nói nữa không ông vả chết cha mày đi bây giờ". Và đúng là mình nói nữa thì mẹ sẽ tát mình hai cái rất mạnh.

    Hồi bé tầm lớp hai, mình nhớ có một lần bị mẹ mắng, mình đã viết lên đằng sau bìa của cuốn hướng dẫn lắp ghép, "Con ghét mẹ, mẹ làm thế chỉ để trả thù." Thật ra lúc đó mình cũng không nghĩ sâu gì cả, trẻ con cảm thấy vậy thì nó ghi như vậy, nó không lí giải được tại sao mẹ nó lại tức giận với nó như thế. Bố mình đọc được, gọi mình ra mắng thêm một chặp nữa "Mày là con thì ..." Mình cũng không nhớ rõ, mình khóc rất nhiều, nấc nghẹn lên, bố mẹ mình chỉ quát là "Câm!! Đừng có khóc nữa. Tao mà nghe thấy tiếng khóc là tao cắt lưỡi mày đi đấy."

    Nói thật ra là từ hồi bé không tuần nào là mình không khóc vì mẹ mắng chửi, ba ngày một lần là ít. Hồi cấp hai mình trên lớp bị chúng nó bắt nạt, tẩy chay, về nhà tâm trạng khó chịu, thời gian ấy một ngày mình khóc rất nhiều. Trưa cả nhà về ăn cơm một lần, chiều tối hai ba lần, ngồi trong bàn học một lần, trước khi đi ngủ một lần nữa.

    Mình nhớ có một lần, con bạn thân nhất của mình hỏi, "Sao lần nào buổi sáng đi học mắt mày cũng sưng thế?"

    Có một lần khác, mình bị ép tới mức gần như trầm cảm nhẹ, người đơ đơ mơ mơ không ý thức rõ ràng được xung quanh, đi học còn không chải đầu (trong khi tóc mình thuộc dạng bông xù). Bố mẹ mình chưa từng hỏi mình bị làm sao cả, mà vẫn mắng chửi liên tiếp do mình lơ đơ như vậy.

    Mình bị cận, mẹ mình lúc nào cũng nói "Cận hay không cũng đéo bao giờ nhìn thấy gì đâu mà.". Mình khóc, mình muốn sang chỗ khác sống, rồi mình viết thư cho bạn tưởng tượng của mình, mẹ mình đọc được, mỗi lần đều đem ra chế giễu, "Ờ vậy mày đi mà sống với mấy đứa bạn không tồn tại của mày, chỉ có chúng nó mới chịu được mày thôi.", "À tao sợ đến chúng nó còn không chịu nổi mày ý chứ", "Cái ngữ mày thì đúng là chỉ có chơi được với cái lũ dở hơi dị tật ấy thôi" (mình có vẽ hình mấy bạn ấy). Mình hay xem mấy kênh khoa học, mẹ mình nói, "Mẹ, lời tao nói mày còn đén hiểu thì hiểu thế đéo nào được người ta nói" rồi cười nhạo mình.

    Mình là Fe dom, nói đến đây chắc cũng biết mình là ai, mình hồi đó cũng không hiểu là mẹ làm vậy. Mình chưa bao giờ cãi láo với mẹ, chỉ khóc hoặc là thanh minh vài câu.

    Bố mình cũng quá bận để quan tâm, chỉ thỉnh thoảng khuyên mình, "Mẹ mày đi làm áp lực...". Vâng, con đi học cả ngày thì sao?, con bị chúng nó cười nhạo là xấu xí thì sao?, con bị chúng nó tẩy chay thì sao? Đã bao giờ bố mẹ nghĩ vậy chưa? Hay chỉ biết là mình bực vì một chuyện rất đỗi bình thường của một đứa chưa được dạy phải làm như thế nào? Hay thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới nó cảm nhận ra sao? Mẹ mình đi làm thật sự là rất nhàn, sáng đi lúc tám giờ về nhà lúc 10 giờ, chiều nằm ngủ cả buổi chiều. Việc nhà, việc họ hàng bố mình lo hết, mẹ ở nhà đọc ngôn tình.

    Sinh em mình ra, nó còn bé thì không nói, nhưng nó lớn đến lớp ba rồi, vẫn chưa phải làm một cái gì hết, cả ngày chỉ đi chơi hoặc xem tivi. Mẹ mình ôm ấp nó, nó đòi gì mua cho nó cái đó. Nó láo với mình, nó nói những câu y hệt những câu mẹ mình mắng mình. Mình tát nó một cái thậm chí còn không đau, mẹ mình gào lên, "Sao mày lại đánh nó?". Vâng, lúc nó chửi con sao mẹ không hỏi nó như vậy? Sao lúc mẹ tát con mẹ không xót xa như thế?

    Mình cãi nhau với nó, nó uống cốc nước xong không chịu úp lên, mình nói là "Úp cốc lên đi!" Mẹ mình nói, "Mày lắm lời vừa thôi. Em nó bé thì biết cái gì." Vâng, sao hồi bé lúc con không với đc lên cái trạng, đành úp cốc ở ngăn dưới đựng bát, sao mẹ lại nói con mù? Sao mẹ lại chửi con là Ngu như chó? Sao mẹ lại lấy cái cốc thuỷ tinh nặng và cứng như vậy đập mạnh vào đầu con ba cái?

    Mình được học bổng, mình đưa lại cho mẹ hết, mình giữ lại 200k để mua cái cặp mới vì cái cặp cũ nó rách rồi. Con em mình cặp của nó vẫn bình thường, nó đòi mua cặp mới vì thấy mình có. Trẻ con không hiểu chuyện là bình thường. Mình chỉ nói là, "Cặp của em vẫn dùng được mà? Chị thấy nó đẹp hơn cặp mới của chị nhiều ý." Mẹ mình nói, "Mày tằn tiện vừa thôi, nó đòi thì mua cho nó." Vâng, sao hồi bé con đi một đôi dép đứt quai tới trường, con đi cỡ 27 mà đôi đó cỡ 25 do mua hai năm trước rồi, rồi bị chúng nó cười, con về khóc với mẹ, mẹ kêu là "Mày làm được cái đéo gì mà đòi hỏi nhiều thế?" Rồi khi bố nhìn thấy bố mới dẫn con đi? Con nhớ nhà mình hồi đó đâu có nghèo khó gì đâu?

    Mình nhớ có một lần mẹ mình tám chuyện với hàng xóm, mình đi qua nghe loáng thoáng "Ờ thì phải nuôi cái ngữ nó chứ để nó chết đói mệt lắm." Con biết có khi đó là câu nói đùa, nhưng đùa kiểu gì vậy? Sao nghe nó miệt thị thế?

    Mình cũng quen dần, lúc nào ở nhà mặt cũng lạnh te •_•. Mình chẳng thèm khóc nữa. Từ đó cũng sinh ra thói quen không bao giờ tâm sự với ai hay giữ đồ riêng rất kĩ vì sợ người ra lôi ra chế nhạo, vì sợ chúng nó bị vứt đi chỉ vì một lí do là "Ngứa mắt." trong khi những đồ khác trong nhà thì không làm sao.

    Ừ, nhưng tự dưng hôm nay lại khóc rất mạnh như hồi còn bé.

    Có lẽ là vì biết sắp đi khỏi nhà rồi, mà tới một câu yêu thương quan tâm cũng chưa bao giờ được nghe, một câu xin lỗi vì đã vứt đồ cũng không với được, một câu xưng hô "mẹ-con" cũng chưa được thốt ra.

    Thôi thì khóc nốt lần cuối. Từ nay về sau, sẽ cố gắng hết sức để sống tốt hơn những người đã từng không tốt với mình.

    Nhất định phải sống tốt hơn bọn chúng.
     
    Last edited: 21/8/16
    Tramy, cecilia.n9b, nhienphan28083 others thích bài này.
  10. Thế Giới

    Thế Giới Guest

    ^Nghe có mùi như con riêng của người cha hay con nuôi dùm của ... ai đó ~~~

    ^^Thích dùng khái niệm tích cực - tiêu cực hơn là thiện - ác vì dễ xác định hơn là mớ hỗn độn rối rắm của đạo đức.
     

Chia sẻ trang này

XenForo Add-ons by Brivium ™ © 2012-2013 Brivium LLC.