:'( Mình lại lôi cái topic này ra ngoài ánh sáng vậy :v :v Mình chuyển gần đủ 9 type luôn rồi (trừ 7 với 3) TvT Giờ mình chẳng hiểu mình thuộc cái gì nữa, ý là bên ngoài không giống cái gì mà bên trong cũng không giống cái gì nốt :3... =]] :'( Cuộc đời làm counter-example của mình cũng đã tới hồi kết rồi :3 (Sở thích kì lạ)... Mình chuyển sang 461 sp/so tại vì cái đó giải thích được nhiều thứ trong mình và ngoài mình khi ExFJ và môi trường các thứ không giải thích được.. Mình thích enneagram vì nó dạy người ta nhiều điều: 1. Nhìn vào bên trong và tự gấp nếp bản thân. 2. Người ta nhìn vậy chứ không phải vậy. 3. Vươn lên cái tốt. 4. Con người và những thứ không tồn tại trong không gian này không thể đem một lí thuyết máy móc và đại trà nào đó để giải thích được. Hãy coi đó như là tự cao của những người như vậy, nhưng thực sự tin là không :~... Vì đơn giản nó bất tuân luật lệ. Những người không có cái đó đơn giản sẽ không giải thích được những thứ như thế, đừng cố :3. Có thể điều đó làm mình cảm thấy mình không chơi được với ai ở đây cả, kể cả những người mình từng thân và rất thân, đơn giản vì mình không biết mình là ai thì mình hoặc là biến thành mọi người hoặc biến thành không ai cả ... Và khi mình biến thành không ai cả thì mình cảm thấy cần loại bỏ mọi người bên trong mình. Mình moody và không giỏi kiềm chế (chắc phải sửa cái này, haiz), nên phát tác ra vậy. =]] Chắc là phần lớn member ở đây không ưa mình (dù ngày trước mình là công chúa thân thiện) ~ :v Có lần xúc động quá mình đã viết cái topic rõ dài trình bày vì sao và như thế nào mình lại nói và làm vậy ~ rằng mình không ghét mọi người đâu các thứ v.v cơ mà căn bản là viết thế xong mình cũng không có ý định nối lại nên thôi :3... Cứ nghĩ vậy cũng được, vì tại thời điểm đó, đúng là thế. Còn xa hơn thời điểm đó, nó là tất nhiên phải xảy ra và ngẫu nhiên bắt gặp ~ Nhưng tin hay không là chuyện khác. Mình thấy là mình càng nhìn sâu vào mình (theo cách của một đứa chưa trải đời) thì mình càng không tin vào cái gì hết ~ Bạn có thể tự tin vào cái gì đó bạn có kiến thức, hay bạn nghĩ ra... nhưng mình thì chẳng biết tin vào cái gì hết. Mình đoán là không xuất phát từ đâu thì sẽ không đi được đến đâu. Mà muốn biết được cái xuất phát đó thì, nó giống như là tập hợp, nó không phải là cụ thể. Nhưng có tập hợp rồi mình cũng chẳng biết chảy đi đâu, chảy như nào cho nó hoàn hảo với bản thân nữa... Hnay @eveeret và mình có nói qua nói lại vài câu về enneagram nên tự dưng nghĩ ra vậy ... ~//~ Chẳng biết nói gì nữa, chỉ thấy là trong dòng này quá nhiều sự trùng hợp, nhiều khi là cơ duyên, nhiều khi là sắp đặt, nhiều là tự mong muốn tự xảy đến. Nhưng là vì gì đi nữa, giữa dòng trùng sinh này, có những giọt máu rơi xuống, đã nảy nở những đoá hoa. Hoa tàn, người mất, trùng sinh vì vậy mà cô độc, mà bi ai, mà luyến tiếc. Vì bản thân đã lạc rất rất lâu rồi.
Mình từng là 9w1, 5w4, 4w3. Sp=sx=so(k có thiên hướng) Mình thấy Linh được ưa nhiều lắm chứ, nhìn lượt like là biết liền hà. Nói chung là vì Linh thông minh, đa tài. Chắc phần cảm xúc hơi thái quá nên k chơi đc với ai trong này tại đa số ko là Thinking thì cũng là Introverted Feeling. Hx con Fi dom của mình mới bị ghét nhất này. Vẫn chưa có thông tin miêu tả một type khi kết hợp với các enneagram sẽ trông như thế nào. Mà khoan Carl Jung có đề xuất sự kết hợp này không? Mình thấy môi trường ngoài nhận thức là một yếu tố quan trọng tạo nên sự khác biệt nhưng chẳng thấy mấy ai đề cập tới vấn đề này. Những hạt giống như nhau, số hạt được gieo vào chỗ đất cằn cỗi hoặc thiếu nước, ánh sáng ko thể phát triển một cách bình thường hoặc thậm chí là không nảy mầm. Không có môi trường thì cũng chẳng có cái nhận thức nào ở đây cả.
Các enfj mình biết giống bạn vài đặc điểm k lẫn đi đâu được Moody, hay tâm sự, giãi bày Dễ lựa theo người khác để phát biểu chính kiến rồi rút lui Để ý đến yêu/ghét của mn hơn hẳn ng khác (đây là mình suy diễn thôi vì mình ít để ý cái này) Vv.. Có thể bạn đang phức tạp hóa vấn đề (sr, cách nói thô thiển, bỏ quá cho mình) hoặc đi lòng vòng, ok. Việc định hình bản thân bạn tự làm, nhưng bạn lại dựa theo một hệ thống bên ngoài..-->băn khoăn. Giả nếu k có mbti hay enn, chả có [tâm s] này. Bạn có thể tìm hiểu sâu thêm (nữa) về khoa học tâm lý và tâm linh, có thành quả gì mong up lên cho ae xem))))))))chúc hl thành công
Nếu muốn tìm hiểu về tâm linh này nọ thì nên tham khảo triết học Đông phương. Tâm lý học tây phương nặng về phân tích từng hiện tượng riêng rẽ, phân biệt mọi thứ quá rạch ròi, với là dùng nhiều ngôn ngữ khoa học logic khô khan khó nuốt cho F type. Thử bắt đầu với Trang tử xem, rồi sau đó là Nho gia vs Pháp gia. Khủng hoảng tuổi thành niên là đây, Anita hình như cũng đang bị
Hồi bé thì những suy nghĩ này tồn tại dưới dạng là, mình luôn tưởng tượng trong những nơi mình chuyển đến, trong lòng sông, trong tâm đám lau sậy sẽ có lối ra thế giới khác, đẹp hơn, hạnh phúc hơn; chỉ có mình là con người, những sinh vật là biến dạng của cỏ cây hoa lá và tất cả đều biết bay ~~ Lên cấp hai thì nó trở thành dạng, mình mở mắt ra và mình sẽ biến đổi một cái gì đó, dạng như change my life forever. Như là mình mở mắt ra thì mình sẽ có người bảo vệ mình, mình mở mắt ra thì bọn bạn sẽ không còn tẩy chay nữa, mình mở mắt ra thì sẽ lớn thành 20 tuổi và thoát khỏi thời gian này. :v Nói chung là từ sau khi kết thúc cái khoảng thời gian đó, mình từng thề sẽ không bao giờ để mình rơi vào trạng đó nữa, sau này nhớ lại mình từng nói với @maybells là "dù nó là cái gì, em nghĩ em cũng đã thoát ra rồi." Sau đó thì từ khoảng thời gian đông năm 2014 (lúc bố mình chuyển đi công tác xa nhà rất thường xuyên) nó quay trở lại :~ xấu đi ~ mình cảm giác ngột ngạt, và mình luôn có suy nghĩ muốn đi xa, thật xa, đi du lịch, và mình đã lên kế hoạch để có đủ điều kiện để làm việc đó. Kiểu như mình nghĩ ngoài kia sẽ có một nơi nào đó và mình sẽ cảm nhận được nó là nơi mình tìm khi mình gặp nó, rồi mình sẽ chuyển đến sống ở đó, với một làng người nhỏ yêu thương lẫn nhau, và chẳng lo gì cả. Theo thời gian thì từ tự ti với bản thân (cấp hai) và dần dần chấp nhận nó do có người không phủ nhận nó (cấp ba) mình càng ngày càng thấy nhu cầu đó mờ nhạt đi, và mình ngày càng không phải là người trên mây nữa (lúc nào cũng không để ý tới cảnh vật xung quanh, sống trong não, suy nghĩ nhiều) mà trở thành nhạy cảm với môi trường, ít nghĩ hơn ~. Lúc đó mình vặn nhỏ độ lên xuống cảm xúc của mình xuống, và trở thành người có suy nghĩ riêng... ~ Vậy nên, có thể @Thế Giới nói đúng, là đây là khủng khoảng tuổi thành niên, có thể là một móc nối từ bé tới lớn của cùng một vấn đề.
Tôi hay gặp vấn đề giống cô khi stress hơn. Khi không bằng lòng với mình. Tôi khác, rằng muốn trở thành một người khác tốt hơn, tuân thủ hết cái tôi tự đặt ra cho mình. Đến khi tôi tuân thủ hết, tôi cảm thấy mình giống cái máy, mất tự do, xám xịt bụi bặm, tôi khó chịu vì không thấy còn được là mình. Tôi lại phá hết, tôi muốn tự do. Nhưng rồi tôi cũng không cảm thấy 'được tự do' là 'đúng' mình nữa. Cứ vậy mãi. Cảm thấy không ổn với cuộc sống bình thường, vì giống như chẳng hứng thú với bất kỳ thứ gì, không cái gì khiến thực sự ham muốn. Nhưng cái tính. Đã làm là phải tốt hết mức. Chỉ muốn trốn trong những câu chuyện, ngay cả những câu chuyện bi kịch, vì tôi thấy nó chân thực hơn. Cái tôi thiếu. Quá nhiều giới hạn mà tôi không dám phá vỡ và có lẽ tôi không thể phá vỡ. Tôi nhầm lẫn chính bản thân và nhặt về một cái khác mà không biết. Nhiều khi thấy hình như không bao giờ có thể trải nghiệm những cái nỗi đau lớn hơn, niềm vui lớn hơn. Mọi thứ nó nhỏ vụn và xấu xí, không đáng kể. Lại thấy cuộ đời chỉ đến thế thôi sao? Tôi nghĩ những người không tìm được chính mình càng là những người băn khoăn nhất, dựa vào nhất các hệ thống phân loại. Giống như có cái gì đó để vin vào: đây là mình. Nhưng rõ ràng là, vì không biết không dám chắc ngay tuừ bản thân không biết chính mình nên lý thuyết cứ vậy và bản thân xoay vòng vòng trong đó. Luôn cảm thấy sắp chạm đến rồi, sắp tìm được rồi nhưng không. Tôi cũng biết, cảm giác bất an. Không tin vào bất cứ cái gì ngay cả bản thân mình. Chẳng tin vào nó chút gì. Sợ đủ thứ. Mà sao lại nghĩ ng khác k ưa mình?
@Anita @Mây Trời : Mình đoán là chúng ta, tất cả mọi người, đều có vấn đề với sự chấp nhận... Như mình và bạn, thì nó nhức nhối bên trong, là do chính chúng ta không chấp nhận bản thân chúng ta - gốc rễ của mọi thứ - nên gặp vấn đề với mọi thứ. Vì không chấp nhận nên chúng ta dù tìm rất nhiều, vẫn không thể thấy được nó. And the universe said, "I love you, because you are loved." There are days where you will feel unloved. You will look around, and see families, and lovers, and you will not have that. But happiness is not derived from others loving you. Happiness comes from loving yourself. Rằng thì mà là, mọi thứ đều cần có thời gian, chấp nhận cần thời gian. Có những thứ không chấp nhận và có những thứ nên chấp nhận, và có những thứ buộc phải chấp nhận. Nhưng chấp nhận là một quá trình, mình không điều khiển được nó, mình chỉ có thể chọn lựa khi đủ điều kiện. Nhưng chấp nhận bản thân thì... đâu có ai dạy chúng ta biết chấp nhận nó như nào, chúng ta cũng đâu biết nó ra sao, xấu xí hay tốt đẹp để chấp nhận nó. Ngoài kia người ta rao giảng đủ thứ suy nghĩ, phải sống như này, nên có lối suy nghĩ này, nên có lối sống như này. Này đó có phải là sự ám chỉ lối sống này đẹp hơn lối sống khác, và sâu xa hơn, là người này tốt hơn người khác? Mình nghĩ đó là lí do chúng ta cảm thấy bất an và lạc hướng như vậy về bản thân. Chấp nhận cũng gần như tha lỗi vậy. Nó quá rộng, quá phức tạp để chứ đựng trong một cá thể nhỏ bé duy nhất, nó yêu cầu hai phía: người phạm lỗi và người mắc lỗi; người chấp nhận và người được chấp nhận. Nếu như chúng ta tự chấp nhận chúng ta, chúng ta sẽ không bao giờ chắc chắn rằng liệu có đúng là mình đã chấp nhận hay không, hay chỉ là bỏ quên mà thôi. Vậy nên mình nghĩ trong quá trình vô tận ấy, mình cần những thứ bên ngoài. Chấp nhận những thứ bên ngoài, yêu thương chúng, và nhận lại yêu thương vô hình, rồi lấy yêu thương đó làm điều kiện để lựa chọn. Tôi hiểu cảm giác này ~ Nó gọi là trống rỗng thì phải... Lúc đó tôi cào cấu, kêu gào để có được cảm xúc gì đó, rồi tự tưởng tượng ra đủ điều để thoả mãn, kiểu nghiện thuốc ý.