=> Một điểm yếu nữa của ENTJ là cái gì cũng tốt nhưng không cái gì nổi bật. Chỉ đơn giản là lấy ví dụ thôi, cái ý mình muốn diễn tả vẫn là: không làm cho người khác thăng hoa cảm xúc được, không sáng tạo được v.v... hay nói tóm lại là không thật sự có điểm nổi trội (so với chính bản thân họ). Nếu gặp 1 ENTJ thành công thì từ mà nhiều người nghĩ đến để miêu tả người đó sẽ là: "giỏi" một cách chung chung. P/s: Hay gọi là là chán ngắt cũng đc
Điểm yếu của ENTJ(và cả INTJ) là... thực ra bọn này rất insecure. Những type càng secure về tính toán dài hạn thì càng insecure về cảm xúc ngắn hạn. Ngoài ra ENTJ cần có thời gian xây dựng lực lượng nhân sự phục vụ cho plan của mình, ko như INTJ có thể làm việc độc lập. Vậy chỉ cần cắt đứt khả năng tạo thành các mối quan hệ là bọn này phế.
@liperdo : Có khi do stereotype đấy. ENTJ ngoài đời thường ổn định chứ không phiêu lưu, kiểu như cậu của Yukio cũng không hiếm, đa số là đằng khác. Cái ENTJ khác ESTJ chắc là ENTJ thích nghi với môi trường tốt hơn, vứt vào hệ thống nào cũng xoay sở để tồn tại được theo chuẩn mực của môi trường đó. ENTJ với ESFP chắc là 2 type thích ứng tốt nhất trong 16 type.
Bạn trên nói đúng với các trường hợp ENTJ mình đã gặp ở chỗ không tiến xa được lắm so với xuất thân và vị thế ban đầu của mình. Thường hào quang và danh vọng là từ con cái, anh em, bạn hữu nếu biết cách sống và truyền đạt kiến thức, trí tuệ (ENTJ mình quen luôn cảm thấy con cái, gia đình "incompetent") Còn các thứ như life skills là tùy ý thức rèn luyện và ý muốn của họ. INTJ cũng tương tự. Hai type này đều có nhu cầu cải thiện, sửa chữa môi trường xung quanh và các mối quan hệ, chuyện này có thể kéo dài mãi, vì tính cầu toàn, controling của họ, đâm ra họ có thể không tạo lập được cái gì lớn "riêng" cho bản thân. INTJ khá hơn, nhưng cái giá phải trả là social life.
+-+ Papa mình là ENTJ (enn873), 45 tuổi rồi nên cũng phát triển đầy đủ. Nhưng mà ổng cái gì cũng làm rồi luôn, nghe ổng kể cầm 20k (ngày xưa) đi tàu từ Bắc vào Nam để thi hộ cho thằng bạn (mục đích là để nó trả tiền học cho bố); đi xuyên rừng với quân đội các kiểu. Bố mình thẳng thắn, ngay chính, đàng hoàng, nghĩ gì nói đấy, y kiểu cây ngay không sợ chết đứng luôn =-=. Điểm yếu của ổng là ham chơi, đi làm 5 ngày/ tuần mà T7 CN về nhà không thấy đâu hết +-+. Tết được nghỉ ngày nào là đi chơi ngày đó, làm mẹ mình phát điên. Ổng dễ nổi cáu, và nổi cáu thì hay động tay chân (ờ cái này là mình chịu đủ, chắc do mình là con nên dễ động cảm xúc); giờ thì cũng đỡ rồi. =-= Ngày xưa chỉ vì câu 7*6= 43 mà mình suýt bị quẳng xuống sông. Về mấy vấn đề tế nhị lịch sự ngoại trừ social norm thông thường là ổng mù tịt, mình thề đấy +-+, mù tịt. Và theo lời mình và mẹ thì đúng kiểu "không phân biệt được phải trái", ý là không đọc được những động lực (có phần cảm xúc) thông thường đâu. Vd như là con em mình hay khóc nhè vô lý để bắt nạt mình (hơ hơ em ngoan ghê) rõ ràng như thế mà lúc nào bố cũng tin thật =-=. Bố mình cho tiêu lớn cho những thứ thoả mãn Se ~ (không phải là kiểu khoa của này kia đâu ý), cái gì ổng thấy thoải mái là ổng tậu về, vd như kiểu tậu cái ghế nằm mát xa đủ tính năng để lên tầng bốn ngắm trăng, đi du lịch ổng cứ nhằm cái hotel nào to nhất =-=, câu cửa miệng là "Cho nó thoải mái, đ*o gì." Ngoài ra hình như nghe con em mình khen đẹp trai nhiều quá (mà ổng (hơi) đẹp trai thật) nên cũng nghĩ mình đẹp trai. =]] Chẳng hiểu sao với người ngoài đọc vị tốt mà với người thân thì cái gì cũng tin =-=.