Spoiler: How did it come to this? Hiện tại đây luôn luôn không thay đổi Thực sự đã vượt xa những toan tính của con người Phải chăng chúng ta chỉ là hạt cát vô tri Những con người bất lực Hãy nói đi - tại sao lại đến nông nỗi này? Phải chăng những gì chúng ta chỉ phát sáng một sự hiểm họa mà ta không bao giờ thấy Đường đi rồi cũng dẫn đến hậu quả Khi cánh bướm giương đôi cánh Và khi thiên thần cất tiếng ca Tại sao lại là sự trống trải này? Làm sao lại ra nông nỗi này? Đứa trẻ luôn cố gắng nắm giữ sự vĩnh hằng Luôn nắm giữ lấy lòng tin và chưa bao giờ sợ hãi sự sụp đổ Nhưng khi đứa trẻ bay qua những chân trời xa lạ Đứa trẻ đã gục ngã Làm sao tôi có thể... tin răng có một thứ tồn tại vô hình trong chính nó Mà chúng ta không bao giờ cảm nhận được sự vô tận Những thứ mà tôi không thể hiểu thực sự Làm sao lại đến sự vô minh này? Thực sự tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ đi tìm cuộc hành trình trong cuộc đời Chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ đi trên con đường đầy tăm tối và lạnh lẽo Vũ trụ này chúng ta chỉ là những hạt bụi bé nhỏ Những con người vô tri Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ để ý những phán xét của cuộc đời Chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ gục ngã trên con đường này Và khi cánh bướm giương đôi cánh Khi thiên thần cất tiếng ca Làm sao lại đến sự đen tối này? Làm sao lại như vậy?
Đi bộ lê lết khắp nơi. Qua hết hàng sách này hàng sách khác, thực ra chả tìm cuôn gì chỉ thấy muốn xem. Lang thang lê lết hết 1 ngày ngoài đường, thấy cảm giác không tệ. Cả ngày không ăn bụng đói meo, tối đến nhảy vô một quán cafe, đọc hết sách rồi về. Về kí túc không có ai. Ngày hôm tiếp tận dụng thời gian cuối tuần, kiếm cái chỗ cao đến chết đi sống lại, đứng đấy cả buổi sáng với cái ảo tưởng dớ dẩn. Trưa quá đói kiếm một chỗ gần đấy ăn, lại lóc cóc đi bộ về kí túc, được nửa đường thì đau bụng lăn lóc. Ăn được bữa mà vệ sinh an toàn kém quá.
Hôm nay đi chơi với một người "bạn" Fe. Bọn này hay đốt cháy giai đoạn cảm xúc lắm. Nếu kiểu Fi là thưởng thức cảm xúc bài bản: dạo đầu, thắt nút, phát triển, mở rộng, mâu thuẫn cao trào... rồi mở nút; thì bọn này lại tấn công dồn dập, xoáy vào điểm yếu của kẻ thù, ko cho nó cơ hội phòng ngự. Bọn ENFJ có Ni thì như hổ mọc thêm cánh, rất mạnh mẽ quyết đoán mà ko thiếu thận trọng khôn ngoan. Tiếc là mình thuộc dạng thấp bé nhẹ cân rogue like, chết là permanent death chứ khó revive lại lắm, nên thấy lạ. Vậy là ko phải do người ta, mà do mình. Lại tiếc là người ta lại cho rằng, nếu ko thích thì tức là ghét. Ngẫm cũng đúng thôi, trao cho mà ko dc hồi đáp như kì vọng, nó đau lắm chứ? Cơ mà hôm nay bạn ấy lạ lắm, có cảm giác bạn ấy mà ko phải bạn ấy. Từ bộ quần áo đến cái nhìn, từ gói quà đến câu chuyện, rất dị. Mình thì công nhận thì có khá nhiều khoản mình dốt đặc cán mai, chẳng qua ko để lộ ra thôi, chứ ai mà chả có? Nhưng cái dốt của mình hôm này có vẻ sáng hơn một chút. Là do cái áo đỏ mình mới thay, hay vì cái dị người ta giờ mới lộ? Dự là cả hai.
Hóa ra cái dốt của mình là dạo này lại u mê vào mbti. Bạn ấy có khi ko phải Fi cũng ko phải Fe, bạn ấy là bạn ấy thôi. Mình quý bạn ấy là vì bạn chả biết gì về mbti cả. Cũng may là chưa nói gì về cái vớ vẩn này...
1 tháng, nửa năm, 10 năm… dài bao lâu cũng không quan trọng, chỉ quan trọng là ta đến đúng lúc và rời đi đúng lúc, để không ai phải nuối tiếc điều gì. Lúc viết câu này thì có vẻ quyết tâm ghê lắm, bình yên ghê lắm, không nhé, đây không thèm khóc hay nhớ nhung gì đâu nhé. Ờ thì không khóc thật, không nhớ nhung thật. Tại chăng cả hai nói chuyện như hai cục đá nói với nhau, người này đùa người kia không thấy buồn cười, người này nói người kia chẳng hiểu, không nhớ cũng đúng rồi. ? Có lẽ tại vì người ta hay thế thật, nhớ có đọc một bài báo, nói rằng việc gì mà người làm dở rồi người ta sẽ có mong muốn hoàn thành nó. Có lẽ vì thế mà tiếc nuối, không phải vì tìm thấy rồi và để lạc, mà là vì chưa từng chạm tới. Có lẽ con người là vậy, hay tham lam. Nhưng vì tham lam nên mới sống. Nhưng nhất nhất là phải nhớ kĩ: Có những chuyện, càng nắm lấy kiểm soát, càng không thể. Người ta coi trọng nhất là hai chữ bình yên, đã không thể dời hoa dịch liễu, thì đừng đặt vào tâm niệm. Cuối cùng tôi chỉ là trẻ con không hiểu chuyện.
Chiều hôm nay mình đã trốn học môn Triết. Buổi sáng kế hoạch là đạp xe quanh phố cổ cùng Huyền nhưng cuối cùng ngủ dậy 8h, chẳng hiểu sao báo thức không kêu, hình như mình cắm tai nghe. Trời lại mưa mưa. Thế là kết hoạch thất bại.
Những chiếc lá mỏng manh rủ xuống Được cất giữ trong lòng đất thẳm sâu Những bình nguyên lãng quên nuối tiếc Nằm lặng yên trong giấc ngủ vương sầu, Bầu trời cao nhấn chìm trong sương phủ Như dĩ vãng qua đi, ký ức hao gầy Tiếng chim hót hòa trong cơn gió thoảng Khẽ thầm thì cùng quyện khúc thu ca. Bóng nguyệt tà nhạt nhòa u ám Theo màn đêm cảnh u tịch tràn về Như tiếng than van lặng câm chợt dịu Cố nén dòng suy tưởng lại hiện lên, Ta nghe thấy cánh chim kêu cô độc Của định mệnh cuộc đời đã qua đi Khinh thường dòng nước mắt cay nồng Cứ theo suốt ta những ngày dài đằng đẵng, Bầu trời cao kia ta cúi chào kính ngưỡng, Và tất cả nỗi thống khổ dịu êm, Chẳng chông gai ta làm nơi nương tựa, Ôi sự hài hòa bí ẩn diệu kỳ. Ta cầu đến suốt đêm dài đẹp đẽ Che khuất đi cảnh cô quạnh được phơi bày, Cho đau khổ khi màn đêm cất tiếng, Liệu nỗi đau có thể được xoa dịu Trong màn sương mờ dày đặc phủ vây. Tại vì sao những hy vọng xuẩn ngốc Lời thương tâm than khóc chưa bày Sự kiệt sức vô vọng trong câm lặng Dưới bầu trời đẹp đẽ nhường này? Nếu ngày tàn đã dần buông xuống Liệu niềm vui có khuất nẻo xa xôi?