Một góc dành cho các bạn yêu thơ nha, ahihi, khai trương luôn một bài vậy ... Tạm Biệt Khang Kiều Tôi lặng lẽ ra đi Như tôi từng lặng lẽ đến Tôi vẫy tay nhè nhẹ Tạm biệt áng mây phía tây Cành liễu vàng ven sông Như nàng dâu trong hoàng hôn Thân hình nàng in trên mặt nước Bồng bềnh trong trái tim tôi Lớp rêu xanh trên mặt bùn Mịn màng vẫy vẫy dưới đáy sông Trong làn sóng mềm mại hồ Khang Tôi cam lòng làm ngọn cỏ nước Dòng sông ẩn dưới vòm cây du Không phải dòng sông, là dải cầu vồng Vụn tan trong lớp bèo trôi dạt Giấc mơ như cầu vồng lắng đọng Tìm mơ? Hãy chống một cây sào Chèo đến lớp cỏ kia xanh hơn Thuyền chở đầy sao sáng Cất tiếng hát lấp lánh ánh sao Nhưng giọng tôi không cất lên được Âm thầm là cây sáo tạm biệt Giun dế cũng im hẳn tiếng kêu Trầm mặc là cầu Khang đêm nay Tôi lặng lẽ ra đi Cũng như tôi từng lặng lẽ đến Tôi vẫy vẫy cánh tay áo Không mang theo một áng mây trời Ngày 6 tháng 11 năm 1928 Từ Chí Ma
Tự bén hơi xuân tốt lại thêm Đầy buồng lạ màu thâu đêm Tình thư một bức phong còn kín Gió nơi đâu guợng mở xem
BA ĐIỀU ƯỚC Nguyễn Thế Hoàng Linh tôi ước mình hồn nhiên như đứa trẻ ba tuổi chín chắn như người còn ba năm cuối cuộc đời và ai cũng ước như tôi
Lâm Giang Tiên Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng Thịnh suy, thành bại theo dòng nước Sừng sững cơ đồ bỗng tay không Non xanh nguyên vẹn cũ Bao độ ánh tà hồng Bạn đầu bạc ngư tiều trên bãi Đã quen nhìn thu nguyêt xuân phong Một bầu rượu vui vẻ tương phùng Xưa nay bao nhiêu việc Phó mặc nói cười xuông. Dương Thận
- Tống Biệt Hành - Đưa người, ta không đưa qua sông Sao có tiếng sóng ở trong lòng? Bóng chiều không thẳm, không vàng vọt Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong? Đưa người ta chỉ đưa người ấy Một giã gia đình một dửng dưng... -Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ, Chí lớn chưa về bàn tay không Thì không bao giờ nói trở lại! Ba năm mẹ già cũng đừng mong. Ta biết người buồn chiều hôm trước, Bây giờ mùa hạ sen nở nốt, Một chị, hai chị cũng như sen, Khuyên nốt em trai dòng lệ sót. Ta biết người buồn sáng hôm nay: Giời chưa mùa thu tươi lắm thay Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay... Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực! Mẹ thà coi như chiếc lá bay. Chị thà coi như là hạt bụi, Em thà coi như hơi rượu cay. 1940 Thâm Tâm
GIẤC MƠ ĐIÊN Tác giả: Hoàng Đăng Huy Tôi trốn chạy, tôi đang trốn chạy Chạy trốn lòng mình, chạy trốn nỗi cô đơn Chạy trốn con tim, chạy trốn những dỗi hờn Và trốn chạy bình minh trong ánh mắt. Hoàng hôn nắng tắt, Nước mắt vu vơ, Đem tâm tình gửi vào những vần thơ Chợt nhận lại hững hờ bao tâm trí Đem đớn đau thả trôi vào không khí Lạc lõng nỗi niềm bay mãi giữa mênh mông Tôi là ai? Đây là Hạ hay Đông? Tôi đang buồn hay vui, Tôi cũng không biết nữa! Nghe văng vẳng tiếng ai đang gõ cửa Căn phòng đen hé mở, ánh trăng xuyên Một người điên trốn chạy một người điên Chạy sâu vào màn đêm thăm thẳm. Tôi đang khóc giữa đêm dài lạnh cóng Tôi đang cười với cái bóng sau lưng Đôi chân đang bước ngập ngừng Gọi tên ai đó giữa rừng u mê Tôi kêu cứu, chẳng hề ai nghe thấy Tôi cầu xin, xin nắm lấy tay tôi Đôi tay tôi mất đâu rồi? Xin ôm tôi lại, những người tôi yêu! Đôi mắt lửa thiêu Xác thân run rẩy Văng vẳng trong không gian Tiếng ai đang cười khẩy Quỷ dữ dẫn đường xô đẩy bước chân đi Mắt vô hồn, máu đọng dưới hàng mi Miệng thầm thì những ca từ ghê rợn. Chợt mơ hồ chìm trong dòng nước cuộn Tôi cố vẫy vùng, thoát khỏi giấc mơ điên Làm sao đây, tôi vẫn cứ đắm chìm Chìm sâu mãi làn nước đen uất hận. Tôi về đâu giữa màu đen bất tận Tôi là ai giữa khoảng vắng mênh mang Xin cho tôi ánh sáng thiên đàng Để tôi thoát khỏi muôn ngàn cơn mê. Sài Gòn, 20:30 Chủ Nhật, 26/2/2017
Hận thù. Trong con người tôi, chất đầy hận thù. Ghét khách âm binh, bọn láo người đường, quá khứ cô đơn. Hắt hủi, xa lánh. Tại sao ? Tại sao ? Tôi có lỗi gì ? Tôi vẫn chưa biết. Nhưng tôi biết rằng, tâm đầy thù hận. Hận bọn tài xế, hận những người bạn, hận bọn quan chức. Hận cả chính tôi, hận luôn tính cách. Đôi lúc hận ba, có khi hận mẹ. Dù họ thương tôi, tình thương mù quáng. Thành ra, .... Tôi nên nóng tính, tôi trở cộc cằn, luôn muốn trả thù, luôn muốn chỉ trích, chỉ thích phản đối, để đời thấy tôi. Đời như mũi gai, chĩa thẳng vào mặt. Hận thù. Nó giày xéo tôi, nó đày đọa tôi, nó giam cầm tôi. Ngục tù vô minh. Đã quá mệt mỏi. Chỉ mong một lần, được thảnh thơi, được rong chơi, được hồn nhiên, được tự do, được HẠNH PHÚC.
Nếu đây là topic dành cho toàn thơ sáng tác thì hay hơn chăng? Góp ý của riêng mình thôi, hoặc là tách ra làm 2 topic là Thơ sáng tác và Thơ sưu tầm chẳng hạn. Hi. Xin góp vui cho chủ thớt một bài thơ của mình. EM ĐỂ QUÊN BÀI THƠ Người khách ơi…em để quên bài thơ Nơi quán đó em đã ngồi thương nhớ Người nhặt giùm thơ bỏ vào chiếc giỏ Có đăng ten – và viền hoa rất buồn cười Người khách ơi … em để quên bài thơ Em lẫn lời thơ vào tên anh ấy Người nhặt dùm em cánh thơ run rẩy Em nhỡ giấu vào tay nhỏ,tự lâu rồi Người khách ơi … em để quên bài thơ Ghi trên giấy sinh viên từ dạo đó Em chỉ là nàng làm thơ tuổi nhỏ Nhỡ kể cùng người khách lạ trong mơ Người khách lạ … muôn đời là khách lạ Nhặt bài thơ nhỏ bé, chỉ là Em để quên giữa buổi chiều đi học Ghé ngang quán xưa, ngày phố, quên mà Midori, 2018.
Chào @Midori nàng thơ mùa hạ, cảm ơn ý kiến của bạn, nhưng giờ ít người thích thơ quá nên khi lập topic này mình đành gộp cả sáng tác và sưu tầm lại.