Đó giờ hình như chỉ có việc gì liên quan tới người khác mới bực tức được: - Nói chuyện với người lười suy nghĩ, người hay suy diễn gán ghép linh tinh. - Dây vào thể loại vừa đấm vừa xoa, gây hấn thụ động(passive aggressive). - Kiểu người nhạy cảm, dễ tổn thương... một cách không nhất quán. Tiếp xúc với bọn này kỳ thực lại nguy hiểm hơn bọn máu lạnh vô cảm nhưng hợp lý. Kiểu bất nhất thế này là khó hiểu nhất, vì không lường được họ muốn gì.
Màn hình xanh thần thánh của Bill gate trong khi file chưa save :v Khui hộp đồ mới mua mà đã bị lỗi phải vác ra bảo hành : ( Đang tắm cúp điện/ hết nước :| LOL !
Ghét nhất ( cả ở bản thân lẫn ở người khác ), gặp là chỉ muốn tránh xa càng nhanh càng tốt. - Đầu óc cạn hẹp, nhìn vấn đề một chiều, nói chung là sự ngu dốt. - Để cảm xúc văng tung tóe dẫn đến suy diễn , quy chụp bậy bạ trong khi tranh luận hay giải quyết vấn đề. - Không có việc gì để làm dẫn đến tâm bệnh, não cũng bệnh, thân thể cũng hư theo. - Stereotyping, labeling. Cảm thấy phiền : - Để chuông báo thức và luôn luôn dậy trước khi chuông rung -_- - Có plan là ở một mình mà bị mời đi socialize - Nghe người khác kể về chuyện ăn uống bạn bè tán gẫu thường ngày quá nhiều. Mặt mình cứ đơ ra còn người ta thì bảo mình không quan tâm ._. - Bị bệnh perfectionist nên làm gì cũng stress trước khi có lý do để stress
1. Cúp điện, nước, internet. 2. Cực kì khó chịu với những tiếng ồn gây chói tai, kéo dài. (tai m hơi thính nên m cực kì nhạy cảm với tiếng ồn...) 3. Bị gò bó, cảm thấy ko thoải mái, mất tự do. 4. Bị mất kiểm soát đối với bản thân, sự vật hay sự việc. 5. Ghét gặp phải người: - Người chỉ nói ko làm, thất hứa. - Người gia trưởng, áp đặt, thích điều khiển. (đc nuôi thoải mái quen rồi nên gặp kiểu này là té ngay) - Người hành động thô lỗ, bất lịch sự. - Người vô tư đến mức vô duyên. - Người tính tình nhạt nhẽo.
Chuyện khiến tôi buồn chán, tức điên: - tự mình buồn chán tức điên - ... Nghĩ chưa ra ai có thể làm mình tức điên thực sự được, đã dây với kha khá các thể loại các bạn kể trên và vài người cũng hành hạ tự tôn của mình lắm. Mà niềm vui của mình là quan sát trong khi vẫn độc lập với họ. Nếu có cảm xúc gì liên quan đến các cá nhân khác một cách tiêu cực thì chỉ có buồn đơn thuần và một ít khinh ghét, và sợ hãi. Ngoài ra t sẽ ngấm ngầm cảm thấy tức (hơi điên) khi không hiểu lắm vấn đề t đang quan tâm (cho đến khi quên bẵng đi nó, vì đầu óc t bay nhảy lung tung cả ngày, cả tuần, cả tháng...) P/S : t cũng có niềm vui khác nữa là xem kẻ thù tức điên. Khoái trá man dại luôn
Bổ sung: - (đang bệnh do cơ địa và do tâm lí) [k ngủ được dù rất buồn ngủ --> tức điên --> k ngủ được]<-- tức điên - buồn vì mình không thể tập trung hoàn thành công việc, không hiểu vì sao - phản bội người khác, dù là việc nhỏ sẽ làm t buồn phiền, việc lớn thì không cách gì khuây khỏa. Klq : Tuy nhiên kinh nghiệm thực tế là người cho rằng tôi phản bội họ thì t k nghĩ như vậy còn người tôi phản bội thì t cũng k biết họ có biết chuyện đấy k. Đôi khi quên mất là mình đang/đã làm gì..
Không nhớ ra chuyện gì cụ thể, chắc do mình toàn làm người khác buồn chán, tức điên và phát điên. Những lúc mình buồn chán và tức điên hầu như do đã gây ra hoặc quyết định cái gì trước đó mà lờ đi. *bad karma* Vừa nhớ ra năm ngoái thấy cái điện thoại hơi bẩn, đem đi rửa xà phòng, nước ấm, sau đó lau lau, sấy khô, trông sạch, mới, bóng loáng. Và cuối cùng ấn nút khởi động, một màu đen đen, một màu trắng xóa. -.-
Cuối cùng vẫn phải quan tâm đến điều mình quan Xu hướng tự nhiên của mình đôi khi dẫn bản thân đến chỗ bết bát Tìm được cách giải quyết vấn đề mình thường gặp phải nhưng ko duy trì đc lâu => rơi vào cái hố cũ Thường ko thực thực hiện được nhưng cái mình định làm Thường quên mất mục đích ban đầu Muốn đóng của học bài và không quan tâm đến cái gì khác nữa nhưng như thế thì không học đc => tìm cái để xem, đọc, chơi,... => có động lực đi học => thời gian ít, ko làm đc hết thức khuya => ức chế
Dạo này phải tương tác nhiều nên đang làm giảm cảm xúc tiêu cực xuống, tránh bị exploit. Trước đây thì: Giờ lại thấy bình thường, kiểu chấp nhận thuộc tính của nó là như vậy, và có những cái phải như vậy chứ không thể khác.
Kinh hoàng nhất là gặp loại người cứ xáp lại nói chuyện, khi mà mình không có tí xíu nhu cầu nói chuyện nào. Làm lơ nó thì nó nói mình tự kỷ, bắt đầu làm phiền với giọng điệu gây hấn, "khuyên bảo", manipulate tạo cảm giác tội lỗi này nọ (nhưng ta miễn dịch, chỉ khó chịu vì lỗ tai bị làm phiền). Tệ hơn nữa là ở tình huống không thể tránh mặt. Đây là điển hình của loại người không biết tôn trọng không gian riêng tư của người khác và nói nhiều. Mà mở miệng nói chuyện cũng có hay ho gì đâu, không nói xấu người này thì cũng chê bai người kia, chê bai hệ thống, và anh đây thì luôn luôn đúng, luôn luôn mẫu mực... mà do là người nghe trực tiếp lời chửi của nó nên cảm giác như thể nó đang chửi... mình. Xin lỗi các bạn FeSi tại sao mình thấy các bạn là luôn tìm cách tránh xa, cũng vì có những thằng/đứa như vậy... Bình thường thì hơi đâu quan tâm tới ai tốt xấu, khác biệt ra sao, trừ khi nó ảnh hưởng trực tiếp tới mình.