Đoán type qua bài viết

Thảo luận trong 'Thảo luận' bắt đầu bởi dfuz6, 21/1/16.

  1. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    Người này type gì? ^^

    "Muốn có một người ở cạnh bên.
    Muốn người đó có thể biết tôi có bao nhiêu dễ tổn thương.
    Muốn người đó biết rằng tôi sợ lắm cảm giác cô đơn và bị ruồng rẫy.
    Và, họ sẽ chẳng bao giờ khiến tôi như thế này.
    Họ sẽ biết tôi muốn gì, giống như tôi luôn biết họ cần gì.
    Họ quan tâm tôi giống như tôi luôn quan tâm họ.
    Họ sẽ không bao giờ bỏ quên tôi, đánh rơi tôi.
    Họ sẽ không dối gạt tôi.
    Họ sẽ không khiến tôi như bây giờ.
    Tôi cần một sự quan tâm.
    Tôi cần một sự chia sẻ.
    Tôi cần một sự thấu hiểu giữa thế giới này.
    Để không phải cô đơn lạc lõng. Không phải cố gắng gồng mình và kiếm tìm một thứ không rõ là có hay không."

    "Tôi không thông minh, không giỏi như họ tưởng. Tôi cũng không thú vị như thế. Tôi không cao siêu thế. Tôi nghe nhạc thị trường, tôi không xem tranh, không đọc sách. Những cái tràn ngập trong đầu của tôi chỉ là một đống hỗn tạp những giai điệu thiếu tính nghệ thuật và tạp nham truyện mạng.
    Tôi đã làm gì suốt 18 năm qua? Tôi đã làm gì để cuối cùng trong đầu tôi chẳng có một thứ gì thực sự ý nghĩa?
    Tôi đã làm gì? Để giờ này phải xót xa rằng đã phí hoài năm tháng?
    Đã lười biếng, ích kỷ và dốt nát.
    Tôi đã dối trá.
    Còn thứ gì tệ hơn không? Thật vô nghĩa. Tàn tạ. Nhàm chán ngày qua ngày, tháng nối tháng, năm từng năm.
    Cuộc đời ngắn ngủi mà tôi đang làm gì đây?
    Đúng là một con ếch."

    "Mọi thứ tan vỡ như tấm kính rạn. Như đâm nhiều nhát dao vào người.
    Lại hài hước như xem hài kịch.
    Tay tôi giống như mò vào một ổ rắn độc mà không biết lúc nào nó nghển cổ lên cắn tôi.
    Họ luôn không biết gì cả.
    Hoa có tàn nhưng cây vẫn sống, vẫn có thể mọc lên một bông hoa khác đẹp đẽ rạng ngời. Nhưng lòng người phôi pha, có bôi trát đến đâu thì tất cả nhận lại chỉ là màu sắc nhạt nhòa mà thôi. Nước mắt đã rửa trôi tất cả, bào mòn hết thảy như chưa từng xảy ra.
    Vết thương trên da thịt còn có một ngày lành lại, dù để lại sẹo. Nhưng vết thương lòng thì vĩnh viễn chẳng thể xóa nhòa."
     
    Huyên Linh thích bài này.
  2. Huyên Linh

    Huyên Linh Guest

    ... Hmm.

    Đoán là FP.

    Có phải là người mà Linh từng biết hoặc đã nghe qua không?
     
    Mây Trời thích bài này.
  3. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    bạn của tôi. hồi mấy năm trước
     
    Huyên Linh thích bài này.
  4. rogp10

    rogp10 Guest

    Cái này là để đối với kiểu học ngữ pháp rule-based ấy mà :D thực ra quy đổi dạng câu cũng có ích lợi nhất định đó chớ, nhưng vừa phải thôi.
     
  5. Cá lóc

    Cá lóc Guest

    ESFP.
     
    Huyên Linh thích bài này.
  6. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    ^^ ừa, sfp. Còn i hay e t cũng chưa đoán được
     
  7. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    "Có lẽ sẽ là một ghi chú để ghi nhớ điều này, không phải để gợi nhớ, vì ta sẽ không thể quên. Dành cho những thời điểm khi khó khăn ập tới, ta không đủ mạnh mẽ để hiện thực hóa chúng,sẽ tặc lưỡi cho thời gian trôi qua, để tiếc nuối mỗi khi đắm chìm trong hồi tưởng, vì ...
    Luôn nhớ rằng: Khi cảm thấy muốn từ bỏ nhất, tôi ơi, hãy nhớ đến lí do mà nó đã bắt đầu.
    When you want to give up,when all seems lost, when there seems to be no reason to keep going, is the moment to press on one more day.

    Học kì 1 sắp kết thúc, thời gian sắp cạn. Chính thức đặt thêm một gánh nặng vào quỹ thời gian vốn eo hẹp này. Là một trách nhiệm được làm một việc ý nghĩa, một việc cho ta cơ hội được tự hào dành cho thời áo trắng thần tiên. Để mai này, ta có thể mỉm cười về một thời trong veo của những yêu thương đong đầy.
    Một món quà của cảm xúc và kỉ niệm ...

    Dự định của mình về cuốn nhật kí lớp, vốn được khơi nguồn rất tự nhiên từ cuộc trò chuyện vs người bạn thân vào ngày khai trường, đã không được hoàn thiện, dù mình đã viết khá nhiều. Mình đã muốn có một thời điểm, sẽ được công bố nó. Điều đó thật đẹp, nhưng mình không đủ mạnh mẽ để theo đuổi nó tới cùng, cũng do mình làm một mình. Những trang nhật kí ấy, về những tháng ngày đầu năm 12, sẽ được mình cất giữ, cũng có thể mình sẽ công bố khi thấy thích hợp.



    Lần này khác. Sẽ không từ bỏ.

    Trong một ngày không xa, sẽ kêu gọi tập thể cùng góp sức. Sẽ lên kế hoạch sớm và chi tiết. Có lẽ sẽ phải bỏ qua một bên những mâu thuẫn cá nhân để cùng thực hiện. Dù đó là người duy nhất trong lớp mình đã tiết lộ và tin tưởng sẽ cùng làm cuốn nhật kí lớp kia, nhưng chỉ mang lại nỗi thất vọng lớn cho mọi điều được hi vọng. Đoan chắc rằng sẽ không đặt con người đó vào vị trí như thế một lần nữa.


    Một buổi chiều chợt ánh lên cảm xúc khơi nguồn cho những ý tưởng..."
     
  8. Cá lóc

    Cá lóc Guest

    ISFJ.

    ENTP.
     
    Last edited by a moderator: 1/7/16
  9. Huyên Linh

    Huyên Linh Guest

    #7842: " Đời tao có chết mới hết khổ con ơi " lời của bố nói với con ngày con thi xong môn Văn. Viết những dòng này cũng là lúc nước mắt con ướt nhoà . Gia đình mình nghèo thật bố nhỉ? Con cũng đâu mong chuyện này xảy ra, suốt 12 năm học con không mảnh tình vắt vai, chỉ nghĩ tới học sao cho thành danh, rồi năm 1 con được 24,75 con nghĩ sẽ đậu Công An vì năm trước lấy 22,5 đâu ngờ rằng con thiếu những 3đ. Năm ấy cả con cả mẹ đều khóc, bố kiên cường nhưng đang nuốt nước mắc chảy ngược vào tim, con tê tái quá, con cũng 12 năm học sinh giỏi cũng thi năng khiếu mà...bố động viên " thôi gắng năm sau" con theo ý nguyện , trở thành một nữ cảnh sát là ước vọng của bố, dòng họ nhà mình và cả con nữa. Con yêu màu xanh áo lính nhưng con cảm thấy mình lạc lõng quá, rồi năm 2 con thất bại, y như rằng lời bố thỉnh thoảng nói với con năm ngoái : " thôi mày chết đi, đời mày chỉ đi làm thuê thôi, ăn ** * cho thiên hạ" Bố nói đúng, con không hề trách cứ bố, chẳng qua là tiếng lòng tuyệt vọng, bế tắc đang trào ngược mà thôi,bố sợ đối diện với chòm xóm , con chỉ biết đỏ hoe mắt, con đau vì bố trách lây mẹ và 2 em . Người gầy sọp đi vì thi cử cuối cùng con lại về số không? . Con tự trách bản thân , cảm thấy mình thầy giốt nát , con không xứng làm con bố. Ngay lúc này đây con chỉ muốn tự giết mình ?! Nhưng còn làm sao nỡ khi còn 2 em nhỏ không ai dạy dỗ chăm sóc, không còn ai đỡ đần quán hàng mẹ sáng chiều , và con có lẽ đang mang trong mình một hy vọng điều kì diệu sẽ xảy ra, con biết bố vẫn thế nhưng bố dấu đi. Hay nhiều lúc con muốn mình bị cả thế giới lãng quên, muốn ngất đi và tỉnh lại và bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng biết làm sao được? Có trách chỉ trách sao mình không bình tĩnh một chút, học văn nhiều hơn và " ước gì con không thế nhầm số" và những lúc con lơ là chủ quan . Mọi hoài bão tan tành, con nhìn sang đứa em, nó học được đấy nhưng vẫn thua xa mấy đứa ở thành phố, còn nhà mình đang trong chờ vào con ngày con trở thành sinh viên trường cảnh sát. Con cảm thấy có lỗi, con thấy mình sinh ra thật vô ích, nhiều người nói con sao bi quan khi nào cũng lo? Làm sao được khi năm thứ 2 rồi con không mang về nổi một niềm tự hào cho bố...
    ...Bố bảo dọn dẹp lại sách không học hành gì nữa, con vẫn muốn nhưng con thầy mỏng manh quá, con có dũng khí nhưng con sợ sợ cái số phận của mình hẩm hiu quá bố à. Con đã phí 2 năm, 2 năm đó là 2 năm đầy nước mắt năm tới con hy vọng là nước mắt của hạnh phúc của bố và mẹ
    ...Có lẽ bố không đọc được những dòng này, nhưng một lúc nào đó thôi -lúc mà lần thứ 3 con thất bại bố à.
    * Bố mình từng là 1 Neuer

    Nguồn: NEU Confessions - #7842: " Đời tao có chết mới hết khổ con... | Facebook

    Mình thi xong hóng linh tinh thì gặp được bài này. Mình thấy khá thương bạn ấy, nhưng mà hoàn cảnh như vậy, ôn hai năm như vậy mà không ôn Văn hết, đi thi Toán cũng không cẩn thận kiểm tra lại quả thật có hơi :'(.Nhưng dù sao không học công an vẫn có những trường khác chấp nhận bao nuôi, chúc bản may mắn vậy.

    À quên type người viết là gì :v
     
  10. Cá lóc

    Cá lóc Guest

    Xin lỗi nhưng mình xin đoán lại người viết bài đấy là INFP.

    ISFP.
     
    Last edited by a moderator: 4/7/16
    Huyên Linh thích bài này.

Chia sẻ trang này

XenForo Add-ons by Brivium ™ © 2012-2013 Brivium LLC.