Có mấy ng cứ nghĩ ngta hiểu mình nói gì nhưng thực ra họ k hiểu theo cái kiểu mình muốn nói. Ngược lại thì cứ có một chút cảm giác là mình cũng hay nghĩ thái quá lên về một ng,nghĩ họ giống mình xong suy suy mà sai hết bầy. Nhỏ đến lớn đa số gặp mình chơi với mình cũng tâm sự với mình, bây giờ có ng mình coi trọng mà k tâm sự với mình mình thấy rất k vui. Mình hay k thích ng khác làm thế này thế nọ, vì họ cư xử cứ-như-thể... Nhưng thực ra họ cũng chưa chắc nghĩ thế, nên mình vừa có điểm khó chịu lại vừa cố gạt cảm giác đó qua với một số ng. Hôm nay ôn thi. Mà kiểu k hiểu sao mọi ng cứ nghĩ mình giỏi quá đọc phát là nhớ ý, làm mình nản. Nói thật mình khó chịu xuất phát từ việc mình k muốn họ thất vọng nhưng mình cư xử thì k biết luôn. -_- Nhiều ng bảo mình khó tính lắm rồi. Thực ra cứ k đụng mình cũng sẽ chả sao cả
Hôm nay ngày mấy đứa cùng phòng biết điểm đồ họa - chúng nó buồn và nằm trong chăn khóc nhỏ mà mình chẳng biết nói gì. Làm gì cho mấy đứa hết buồn?
Hôm nay mình đi chợ cùng mẹ. Khi về tới nhà mẹ đã khóa từ xe máy định bụng để bên ngoài nhưng cuối cùng vẫn dắt xe vào. Khi đứng đợi mẹ ngoài cửa mình thấy mẹ khóa từ nhưng không để ý mẹ đã bỏ đồ trong cốp ra chưa. Mẹ khoe chị Bích chai dầu mè mẹ mới mua. Lúc ở chợ mẹ đã cất chai dầu mè, đường và ví vào trong cốp chính mắt mình thấy. Hiện tại thì chìa khóa không biết mẹ để đâu dù cả nhà đã lục tung lên vẫn không tìm thấy chìa khóa nên vẫn không thể mở được cốp. Mẹ đang lo lắng lúc về ở ngoài cửa mẹ đã bỏ hết đồ trong cốp cả ví mà giờ không thấy ví đâu, mẹ sợ ví đã bị trộm. Mình thì nghĩ ví vẫn ở trong cốp. Giả sử như mẹ bỏ dầu mè ra lúc chưa khóa từ thì nếu mẹ để đồ ở yên xe, sau đó mẹ khóa từ và dắt xe vào nhà thì không có chỗ để chai dầu và ví. Nhỡ đâu mẹ để sang xe bên cạnh @@ sau đó mang mỗi dầu vào và ko mang ví. Nếu mẹ bỏ đồ ra thôi nhưng ko bỏ ví ra thì chìa khóa xe ở đâu dù đã tìm khắp nơi? Lúc mẹ mở cửa vẫn cầm chìa khóa và lúc ấy đã khóa từ xe rồi. Thế thì chắc chắn mẹ bỏ đồ ra khi ở ngoài sân. ... Cầu mong cho ví của mẹ vẫn nằm trong cốp.
Kỳ mới bắt đầu, như mọi lần, sáng 6h học, ở lại trường, chiều 5h về, nghĩ đến việc cả tuần cứ như vậy chỉ muốn buông xuôi, bỏ học. Dù biết đủ khả năng theo đến cùng nhưng chưa bao giờ thấy thực sự thỏa mãn bản thân với nó, khi nào cũng phải mơ mộng để tìm động lực, muốn chơi bời nhưng lại sợ xa lầy như quá khứ nên đành cố chịu đựng. PS: Không biết xả ra ở đâu ngoài chỗ này
Spoiler: Chuyện kinh dị: Tết, sắp Tết và đồ Tết! Về Tết: Không thích Tết, rất không thích! Lúc nhỏ nửa thích nửa không, thích vì được lì xì, không thích vì vắng hoe không vui. Càng lớn lại càng không thích! Nhất là từ những năm cấp ba có kha khá người lớn nhìn mình và bảo: "Ồ, bé C đã lớn quá rồi, có thích ai chưa?" Tôi muốn nói lên tiếng lòng của mình dữ lắm: "Người thích gì không phải vấn đề bác ạ, quan trọng là cháu chai mặt nãy giờ là vì lì xì! Cháu chỉ phát triển tốt thôi chứ cháu thề cháu còn nhỏ lắm, vẫn còn tuổi nhận lì xì và cháu nhận mọi thời điểm mọi ngày đến hết năm luôn!" Và đau đớn thay họ cứ cười cười và chơi "tình vờ". Ồ hay! Tôi lượn tới lượn lui khí thế, cũng "gợi ý" nhiều lắm và họ chỉ khen hoặc nói chuyện với người nhà tôi, còn lì xì của tôi, cái quan trọng đó trời ơi!? Vẫn chẳng thấy!? Không lẽ bây giờ tôi mặt dày đến nỗi sấn lại nói thẳng nỗi lòng của mình: "Con người của cháu đơn giản lắm, không cần hoa mỹ gì đâu, các bác khen cháu chỉ vui một nhưng đập lì xì vào mặt là cháu sướng tới mười!" Tiếc thay tôi vẫn chưa đủ chai mặt đến đẳng cấp đó nên cứ ấm ức nuốt hận vào trong, còn lì xì của tôi lại hụt...mỗi năm lại càng hụt! Ồ còn cộng thêm phải lì xì lại cho mấy bé nhỏ hơn, hao hụt, hao hụt lắm lắm! Rầu, rầu lắm nha... Mãi cho đến năm tôi vào đại học, càng lúc càng có nhiều người rất tỉnh và đẹp chai bơ cái mặt mốc ăn vạ canh lì xì của tôi một cách thẳng thắn, tôi cũng dần chấp nhận số phận hẩm hiu của mình. Ác một cái lại bắt đầu có vấn đề khác kinh khủng hơn. Không ít người bắt đầu đổi câu hỏi: "Cháu C đã có người yêu chưa? Tại sao vẫn không có người yêu? Kén chọn phải không?" blah blah các kiểu. Thêm vài năm lại tăng cấp: "Có người yêu chưa? Sắp cưới chưa? Định chừng nào cưới?" blah blah đại loại thế tôi nghe mà ong hết cả đầu. Tôi thật khâm phục bản thân vậy mà vẫn tươi cười, kiên nhẫn đáp từng câu như vậy lịch sự hết mức. Trong lòng lại thấm hú hét: "Trời ạ, có phải hay không? Vừa đến tuổi lấy chồng là hối luôn hả? Tôi mới qua hàng hai chút xíu thôi có được chưa? Tôi không gấp họ gấp dùm tôi kìa! Nghe mà muốn rớt nước mắt vì cảm động!" Thôi tôi nhịn, tự nói đỡ giúp họ: Thế hệ khác nhau, suy nghĩ ít nhiều khác nhau! Nhưng mỗi năm mức độ của câu hỏi đó lại một tăng hơn, còn có hơi hướm hối thúc, tôi không khỏi nghĩ tới viễn cảnh lỡ sau này tôi gia nhập vào hàng ngũ gái hàng ba vẫn ế chưa ai hốt, tình cảnh nhất định còn kinh khủng hơn, không khỏi rét run! Tôi vẫn chưa muốn lấy chồng, cũng sợ lấy chồng, sợ hôn nhân, nói chung là vẫn còn thích tự do, hiện tại tôi thấy nguy cơ kia cao lắm, càng nghĩ lại càng sợ cũng sợ Tết hơn vì những hôm đó "bá quan văn võ" đông lắm à nghen, kiểu gì mảnh tình yêu và hôn nhân của mình cũng bị tấn công dữ dội. Tôi cũng có luôn suy nghĩ có nên hay không treo cái bảng trước ngực rằng: Năm nay vẫn chưa có chồng, xin miễn hỏi! Nếu như vậy, họ sẽ không hỏi nữa mà trực tiếp chuyển đến mục khuyên nhủ và dạy dỗ đúng không? Lược bỏ phần nào hay phần đó! Về sắp Tết và đồ Tết: Mỗi lần tôi than thở: "Sao không có gì để mặc hết!" là bị mắng té tát vào mặt từ những người yêu dấu xung quanh...ờ họ rất đồng lòng luôn, cả câu mắng cũng từa tựa nhau!? Lắm lúc chống cằm tự kiểm điểm ghê gớm, cũng quyết tâm dữ lắm. Năm này tới năm nọ luôn dặn lòng: canh Black Friday ở Mỹ order, hốt luôn một mẻ lớn, luôn cả phần để dành mặc Tết! Mọi lần đều làm đúng, chỉ là có thêm phần ngoài kế hoạch, không cầm lòng được, từ từ mặc hết với câu tự nhủ quen thuộc: một cái thôi mà, còn nhiều! Ô tô kề, từng chút một rồi chẳng còn gì, ờ thành đồ đã mặc, vậy đâu thành đồ Tết được. Thế là lại lếch thếch, mò mẫm đi mua nhưng mà đồ cuối năm thường không đẹp bằng những mùa khác, kén cá chọn canh mãi cũng chẳng được mấy, cộng thêm cuối năm bận rộn. Loay hoay một lúc chớp mắt đã tới sắp Tết, chỉ nhận ra khi mẹ nói đưa ông Táo về trời, con bé tá hỏa, ở trong trạng thái hoảng loạn đến tận hôm nay vì chưa đủ chỉ tiêu mong muốn! Bây giờ vất vả tìm khắp nơi, đi vớt đồ đây... Cũng như mọi năm nghiêm khắc lên án bản thân, tự hứa: "Năm sau sẽ dằn lòng xuống không đụng vào đồ Tết trước nữa!!! Vừa hứa cũng vừa cầu mong cho bản thân làm được...
Có người chung cảnh ngộ Chỉ mong không phải xì tiền ra nhiều đã mừng, bây giờ chẳng những lì xì cho các bé nhỏ hơn mà còn phải lì xì luôn cho người lớn trong nhà. Mong ước được lì xì quá xa vời, cho dù có kiểu gì cũng bị lỗ =]] Ôi Tết!