cuốn "chuyện kể năm 2000" hình như tớ thấy đâu đó người ta cũng upload online rồi, nhưng không chắc là nội dung có bị thay đổi ko @Ruồi Trâu cảm ơn bạn đã chia sẻ. chỉ nhắc nhở thân thiện thôi là mấy đoạn copy thì ta nên ghi nguồn, có link nữa thì càng tốt.
xem xét các dòng ý tưởng thứ nào cũng nửa mùa và thiếu thiếu cái gì đó mà bọn chúng chưa ý thức được ngay mọi người đều kể lể và không muốn lắng nghe các cô cậu bắt đầu biết một chút nghề, lại thấy cái chết hay cái sống như một thứ gì đó kịch tính lắm. quá nhàm và sáo rỗng, quá cơ bản chẳng có gì để bàn. nó đã chết. giết bởi sự sáo mòn. con dao cùn cũng có cách của nó để giết cơ số các điều "tưởng chừng" mới và thú vị mà người ta không thể tưởng được một con dao cùn đáng khinh có thể làm được như thế. nhưng thôi ít nhất người ta còn muốn làm, còn cầu thị, còn gì an ủi hơn thế? bởi thực ra không ai có thể giúp cho sự thờ ơ của bạn. chê người là một cái cây bệnh tật, nhìn lại bạn chỉ là một tảng đá. ý kiến của tôi là bạn hãy làm quen hay học thuộc mấy thứ cũ rích ấy đi, để chính bạn cũng nhận ra con dao cùn. ấy, các đề tài kinh điển mà bạn bắt đầu khai phá với góc nhìn của bạn và dừng lại. tỷ dụ như là: - sự sống sinh ra từ cái chết, ái ết uôi ưỡng ự sống, ái lọ đấu tranh vì ái chai, vv.. - cái chết có thể giải quyết cơ số việc (cho nên nó lại là cái kết kinh điển - ... -->tóm lại là sống chết và các điều lâm li tương tự, bla bla..thời gian trôi chảy còn bạn ngồi buồn rười rượi ca bài thán muôn thuở, các thứ đảo điên có mối quan hệ thế này thế sao và bạn mắc cmn kẹt đ(ố) ai quan tâm...vv cách thức thì có thể là - trưng bày các mặt mâu thuẫn đối lập nửa mùa, thật là một trò cười, kệch cỡm - trưng bày hai thái cực và bắt đầu suy lung tung đủ thứ mà ai cũng có thể suy ra được và k ngờ rằng cái của mình có thể độc đáo thế, đúng chất của mình thế @@ - cóp nhặt ý tưởng ở đâu đó vì thấy hay hay thú vị mà chẳng hiểu vì sao, sau đó cố lắp ghép cho ra vẻ các thứ phù hợp mà thiếu cái ý thức tự đạo diễn, hoặc đạo diễn với phong cách mơ hồ lấp liếm - đẩy các ý tưởng đến bến bờ tiêu cực và rối rắm vì cho rằng đấy là một ý đồ gì đấy hay ho đẹp đẽ, nhưng chả giải quyết được vấn đề gì, thật khó tránh vô dụng. Đã nhàm chán lại còn vô dụng. - gắn khoán một đống tính từ mỹ miều, sầu bi hỉ đủ cả, cảm giác cũng nhạt nhẽo không cần thiết. nó cũng xuất phát từ kinh nghiệm sống của bạn chưa phong phú và tâm hồn bạn cũng cháy loen hoen thôi. - không muốn mạo hiểm, chờn chờn thay vì dừng lại tự hỏi, sợ hãi thay vì quan ngại, sợ nhọc thay vì ý thức tiết kiệm trí lực đúng chỗ. - lờ đi các câu hỏi hay vấn đề, suy diễn một chiều, và chiều theo cái ý thích suy diễn - niềm tin sắt son đúng lúc phát huy, cuối cùng đi đến sự hài lòng êm ái.
Đến đánh thức một nhan sắc, chiếc hôn ngân dài Chắc tình yêu ấy tái sinh ta lại Chắc nụ hôn ấy dìm em trong giấc mơ đêm ấm áp Sẽ đánh thức tình em đấy chắc em không ngại...
Spoiler Đi chơi. Anh em ở gần nhau mà như lâu ngày ko gặp lại. Tôi cũng ko biết là hắn gạ tôi hay tôi gạ hắn nữa, nhưng tôi biết tôi cần phải đi. Tôi rất thích hắn ở những món quà miễn phí, nhất là cái món bánh xíu mại chiên nhân thịt. Nghĩ đến mà thèm. Hắn lúc nào cũng đầy ắp những món quà như vậy, và đi kèm nó là các câu chuyện của hắn. Tầm phào. Lần đầu quen biết, tôi đã biết là hắn lúc nào cũng sẵn những câu chuyện tào lao bí đao mà với hắn lại cực kỳ quan trọng. Nó tầm phào với tôi, nhưng đấy là nếu ngày nào cũng phải bên nhau. Kì thực tôi cần phải đi là hôm ấy tôi cảm thấy thiếu thiếu, một cái gì đó. Sau này tôi mới biết chuyện tầm phào của hắn những lúc thiếu thốn thế này lại chính là cái tôi cần. Cái đấy người ta gọi là duyên thì phải. Hắn tự hào khoe rằng lại có một cô nào đổ vì hắn. Những cảm xúc dâng trào khi hắn đã phải phũ phàng từ chối người ta như thế nào, chỉ vì ko quên dc tình cũ, cứ làm tôi say mê theo lời kể của hắn. Ấy thế mà lại vẫn nhận quà 14-3. Mất dạy. Tôi cứ cười thầm trong bụng vì những mâu thuẫn trong lời hắn kể. Như kiểu hắn ko thể hiểu tại sao hắn lại có sức hút mạnh đến như vậy, và phũ đến như vậy nhưng người ta vẫn cố theo. Rồi tôi lại nghĩ mâu thuẫn với mình chứ lại quá bình thường với người ta, mình có ở trong chăn của họ đâu mà biết? Nhưng kì thực tôi rất say mê với câu chuyện của hắn. Ko phải vì cách kể lôi cuốn của hắn đâu, hay vì tôi chiều theo ý của hắn. Mà vì tôi thấy có mình ở trong đó. Nói đến người lại nghĩ đến mình mà. Người ta vốn ko bao giờ liên quan tới nhau. Nhưng lại liên quan với nhau theo một cách nào đó, ở một lúc nào đó. Xinh. Hoa khôi của trường đấy. Nhưng tôi cũng biết con người hắn ko phải vì cái mác hoa khôi của trường, mà là cái đẹp trong tình yêu mà hình như chỉ có người đang yêu mới biết. Mà nói theo chiến thuật, tán hoa khôi là dại. Không phải là tôi cổ súy chiến thuật chọn theo tiêu chí không đẹp đâu. Mà vì cái đẹp mà ai cũng thấy, là cái đẹp tầm thường. Cái đẹp mà nhiều người thấy, tức là nhiều người cũng đang theo đuổi. Mình chọn đối tượng như vậy là tự mình đặt ở thế làm khó mình, nhiều đối thủ cạnh tranh vậy sao chơi? Tôi ko thích cạnh tranh lắm, tôi thích đi một mình hơn. Nghĩ trộm đến một nỗi sợ mơ hồ từ lâu, rằng, liệu con đường mình chọn đã là độc nhất chưa? Hay đang đi trên đường lờ mờ những khói sương thấy thấp thoáng bóng ai đó, nhận ra đã có người đi trước rồi, và họ cách mình cả cây số... Rồi tôi lại nghĩ nó cũng như nỗi sợ ngày mai ra đường có khi chết vì tai nạn không đâu. Nhưng người ta vẫn phải dậy và ra đường. Chìm đắm trong cái phong trần phiêu du của hắn, tôi lại lờ mờ thấy hình ảnh "ngây thơ" lúc mới quen biết của hắn hiện dần về. Nhưng tôi ko phải là người hoài nghi, vì tôi tin ở cái chân thành của hắn. Thực ra, người hay nghi ngờ và người cả tin rất giống nhau, chỉ có người vội và người ko vội là khác hẳn. Tôi thì vốn chậm hiểu, và chậm rất nhiều thứ. Hắn thì rất vội, và lúc nào cũng tất bật đi công việc ở khắp nơi. Tuy khác nhau vậy nhưng tôi và hắn có nhiều điểm chung kì dị. Điểm chung lớn nhất mà tôi cảm thấy giống hắn có lẽ là cùng đi tìm cái đẹp. Nó không nhất thiết là cái đẹp trong tình yêu đâu, nó ở khắp mọi nơi nhưng khó mà thấy dc. Tình yêu có lẽ sẽ may mắn và dễ dàng hơn để thấy dc cái đẹp, vì khi yêu thì người ta thường điên. Xã hội này có hai loại người, người điên và người tỉnh. Nhưng người điên ko phải là bất thường, và người tỉnh cũng chưa chắc là bình thường. Thực ra người ta điên theo những cách khác nhau nên người điên ko nhiều như người tỉnh nhưng cũng ko phải hiếm. Có người điên kiểu dễ chịu, có người điên kiểu khó chịu. Có kiểu theo chu kỳ 1 tháng rồi tỉnh 3 tháng, có kiểu toàn thời gian trừ lúc đi ngủ... Điên ko phải là bệnh, mà là một trạng thái tự nhiên trong một xã hội bình thường. Nhiều người ko hiểu người điên nên tìm cách "giúp đỡ" họ, mà thực ra đâu biết người điên đâu có bất hạnh. Điên hay tỉnh ko phải là vấn đề, có những bọn điên mà cố tỏ ra tỉnh mới là vấn đề. Bọn này mới là bọn nguy hiểm, vì nó sẽ bắt những người điên khác phải "tỉnh" như nó. Nó cũng giống như việc giúp đỡ bằng cách lấy kéo tỉa miệng kén bướm cho rộng ra vậy. Rồi những câu chuyện tầm phào của hắn, từ yêu đương lại cua gấp về chuyện dự định tương lai. Ừ thì chuyện bay, đi để biết đây biết đó, để trải nghiệm. Trong đó có chuyện gia đình đầu tư cho con cái. Nói đến đây hắn lộ sự phản đối ra mặt về cái tư tưởng "hi sinh đời bố củng cố đời con". Thật đúng là cái tư tưởng khốn nạn, vô trách nhiệm mà. Chuyện thằng nào thằng đấy lo chứ, sao lại có kiểu hi sinh bù đắp được? Tôi cũng ko ngờ mình và hắn lại đồng quan điểm rồi, là ngẫu nhiên thật sao? Rồi hắn lại hạ giọng, lại xuôi, hắn nói hắn cảm thấy hắn đã khác rất nhiều so với một năm trước. Trưởng thành. Đột nhiên tôi tưởng tượng ra nếu đây ko phải là cuộc vui giữa hai người mà có nhiều người khác thì họ sẽ cười hắn như thể hắn đang nói đùa. Tôi ko phản ứng gì, nhưng trong thâm tâm tôi đồng ý với hắn. Sự trưởng thành ko phải là giai đoạn thay đổi gắn liền với độ tuổi, mà là cảm nhận sự tiến bộ về chính bản thân mình. Nó ko cần sự công nhận của người khác. Trưởng thành là khi mình phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình mà ko đổ thừa ai được nữa. Và rồi ai cũng sẽ phải lựa chọn. Cuộc vui nào rồi cũng sẽ có lúc tàn. Có hợp thì phải có tan. Tôi đã chuẩn bị cho cái khoảng trống sau khi bị lấp đầy cưỡng ép đấy. Và đành phải cáo lui khi hắn bắt đầu than vãn về lão đại của hắn. Nói dài nói dai lại thành nói dại. Rồi lại nghĩ về cái thiếu của mình, nó đã dc lấp đầy chưa? Nói thực là tôi ko biết, nhưng tôi biết tôi đã đúng khi đi với hắn. Ánh đèn và trời đêm, âm thanh hỗn độn cứ nhòa vào nhau, làm cho cái đầu rỗng lại chả biết cái gì đọng lại nữa. Nhưng nó vẫn cần phải có khoảng rỗng như thế. Rồi tôi lại nghĩ: Sáng mai mình có gì ăn nhỉ?
Thì thấy thể thao là cái phải có tinh thần tự nguyện cuối cùng lại bị ép ︶︿︶ thật khủng khiếp nhưng mình đã trốn k đi tập _(._.)_
Đôi lúc cảm thấy mình may mắn khi sinh và sống ở một môi trường phức tạp. Và phải thích nghi với sự phức tạp đấy mà có nhiều thứ ko thể nói thành lời dc, mà có nói cũng ko đủ. Đúng là tái ông thất mã.