Mình giới thiệu qua mình tên là Mạnh năm nay 27t. Mình test tính cách là INFP và nhân cách (enneagram) là BY. Cách đây 4 năm mình gặp vấn đề tâm lý biểu hiện rất khó chịu . Sau khi ra trường mình đã làm qua 1 số công việc nhưng rất nhanh chán. Mình thích công nghệ, viết khá tốt, trầm tính nhưng lại hài hước trong môi trường thân quen. Hiện tại mình mới nghỉ việc và cảm thấy áp lực đau đầu xung đột vs gia đình, sức khoẻ mình ko dc tốt, mình ko biết nên ở quê hay lên Hà Nội. Mình muốn hỏi kinh nghiệm của các bạn cân bằng giữa lý tưởng và hiện tại ntn vì INFP lý tưởng hoá cs quá mức. Mong mn giúp đỡ .Thanks!
Mình đã có thời gian đấu tranh dữ dội giữa mơ ước và thực tại. Nói chung những "khoảng dừng tại chỗ" là khoảng thời gian bình thường, trước khi có quyết định nên làm gì. Bạn cần một sự điều chỉnh cho cân bằng cuộc sống hiện tại. còn chuyện ở quê hay lên HN thì mình thấy ko hiểu lắm, bạn phải biết mình sẽ (phải) làm gì thì mới vạch ra kế hoạch là nên ở hay nên đi. Đi lên HN mà ko biết làm gì thì tư vấn làm gì. Không ai có thể tư vấn con đường cho bạn đi khi bạn ko biết mình muốn đi đến đâu. 27 tuổi mà vẫn còn lý tưởng hóa cuộc sống được thì hay nhỉ Một kẻ mơ mộng như mình mà đã sớm thấy cuộc đời như - nó - đang - là rồi hầy, cảm giác như một lâu đài lý tưởng sụp đổ Nhưng có sao, vẫn "ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời" và lựa chọn sống cân bằng thôi Chúc vui cho thí chủ! Thấy thí chủ alo ola nhiều quá ko ai phản hồi nên bần tăng ghé qua cmt vài câu!
Chỗ mình, dân cứu hộ thường bảo nhau, có thấy ai giãy giãy sắp chết đuối, ra trước phải tát vào mặt nạn nhân vài phát cho nó bất tỉnh luôn, rồi mới cứu được, không dễ bị kéo chìm theo. Ngoài đời, biết bơi thì ít mà thích bơi xa thì nhiều, VN thì ko có cứu hộ đâu.
Đ Trước đó mình có thời gian đúng như bạn nói, mình tập thể dục và chơi thể thao, làm ở 1 cty máy tính - làm kỹ thuật viên thôi. Nhưng có lẽ mình chưa buông bỏ dc cái lý tưởng sống xa vời nên mình đã nghỉ việc. Sau đó thì qua 1 vài công việc giờ "khoảng thời gian nghỉ" để xem mình tiếp tục phải làm gì thì lại là xung đột gia đình. Vậy nên mình muốn đi HN, hình như mình đang muốn chạy trốn @@
Mình thì thích nhiều thứ hoặc là không thích thứ gì, kiểu bản thân không theo cái gì xuyên suốt được. Hoặc cái mình thích thì mình cảm thấy tài năng không đủ mạnh để đi theo hoặc đam mê không đủ lớn để bước đến ấy :v :v Thích viết, tuy không trầm tính nhưng mình rất khó khăn trong các hoạt động ngoại giao. Mình rất gặp khó khăn trong lúc chọn ngành, mình nghĩ về vụ này từ ngày cấp 2 mà không bao giờ ra được hướng đi phù hợp với ý muốn và lại còn phù hợp với xã hội :v Yêu cầu thì quá cao, đòi hỏi thì quá nhiều mà sợ đủ thứ trên đời ~~ * Giải pháp của mình là có một công việc ổn định. Sống qua một đời :v Thật đấy, mình nghĩ rằng ổn định công việc rồi theo những cái mình thích vì mình không cố định được với thứ gì nên tốt nhất không nên cố kiết tìm làm gì ~ Còn hỏi rằng bây giờ có hạnh phúc vui vẻ không, thì câu trả lời là không. Nhưng quả thật là phải nói rằng nó rất chán, và cậu biết cái cảm giác trời chuẩn bị mưa không á, mây đen giăng đầy trời mà không mưa xuống được. * Aiz, dù sao thì công việc mình chọn giải quyết được hầu hết các vấn đề khác trừ vấn đề về bản thân mình. ~~
BY là gì vậy bạn? Mà sao thấy ai trong đây cũng như "những người cùng khổ vậy nhỉ" Mình cũng có khao khát muốn mọi thứ sẽ như những gì mình muốn, mình mơ tưởng từ lúc nhỏ và đến tận giờ. Và không còn cách nào khác là phải phấn đấu trở nên thật giỏi. Khi nào chưa được thỏa mãn, thì lúc đó mình chưa đủ giỏi, và phải cố gắng thêm. Nhưng tất nhiên phải chọn cách cố gắng nào mà mình chấp nhận được. Và muốn vậy thì phải liên quan đến 1 phạm trù khác, là dám từ bỏ, và dũng cảm chấp nhận thử thách. Có thể tại mình Ne dom nên lạc quan và làm mấy chuyện này dễ hơn INFP. Bạn thử "dẹp mẹ hết mọi thứ" và làm cái mình thích đi, vấn đề gì sẽ xảy ra chứ? Mất tiền, mất thời gian, mất bạn bè? Chả vấn đề gì. Mất người thân? Nếu đánh mất bản thân mình dù có người thân thì cả mình và người thân đều chả vui nổi. Mất mạng? Cái này thì lớn thật Nhưng mà cảm giác liều mạng nó kích thích lắm Nhưng trước đó phải xác định 1 cách khách quan, xem mình có thể làm được gì đã, đừng bi quan cũng như đừng lạc quan quá. Và quyết tâm phấn đấu vì nó. "Cân bằng giữa lý tưởng và hiện tại" thì hiện tại chính là phấn đấu vì lý tưởng đó. Nói chung tích cực lên đi Mình nói chung còn khá trẻ và cũng chưa trải nghiệm nhiều, chỉ nói theo suy nghĩ hiện giờ của mình, nhưng hi vọng sẽ giúp ích đc "bạn". Đi HN quẩy tung cái HN ra đi bạn
Theo mình thì tìm được đúng lĩnh vực để phát huy thì vẫn tốt hơn là chuyện sớm hay muộn. Nhiều trường hợp thực tế là có người được định hướng sớm(nhờ gia đình, xã hội) nhưng lại không phát triển được về sau, thậm chí bị phản tác dụng. Có người thì xác định chậm hơn nhưng khi vào đúng nhịp thì tốc độ tiến triển lại nhanh. Cái này là do hoàn cảnh có tác động rất lớn tới con người(cả tính cách lẫn khả năng quyết định) nên hoàn cảnh khác nhau thì "đồng hồ" của họ cũng khác nhau. Quay về chủ thớt thì kinh nghiệm cá nhân mình là nắm vững lý thuyết cơ bản sẽ nhảy các lĩnh vực ứng dụng liên quan dễ hơn, nhanh hơn. "Công nghệ" là một lĩnh vực chung chung lắm. Viết sách thì không biết nhiều nhưng nghe nói làm indie visual novel đang là xu hướng mới; nếu cốt truyện tốt thì có thể hợp tác với vài người làm VN rồi bán qua các hệ thống phân phối game, hoặc làm crow funding, may mắn được công ty lớn để ý thì họ sẽ đầu tư làm anime/TV show không biết chừng.
Thấy cân bằng dễ mà. Chẳng hạn mình dành 60% thời gian để làm viêch, 40% thời gian phục vụ cho sở thích cá nhân. Tùy thời gian cụ thể mà thời gian làm việc có thể mở rộng ra hay thu gọn lại, nhưng sau khi thời điểm đó trôi qua thì thời gian cho sở thích cá nhân cũng thay đổi theo để tái cân bằng. Trong quan hệ cũng thế, dành một phần thời gian cho công việc, một phần thời gian cho bạn bè thân quen, một phần thời gian cho người nhà. Với từng đối tượng cụ thể lại chia ra. Thấy quá đà thì giảm bớt. Thấy ít thì tăng lên. Chừng nào thấy chán thì điều chỉnh lại thêm vài quan hệ khác như yêu đương vào cho thi vị. Thấy đa phần gặp vấn đề là bởi phân bố ưu tiên sai lầm: dành thời gian quá ít cho một vài yếu tố và quá sa đà vào một vài yếu tố khác.
bạn phải nghĩ rằng còn nhiều người còn khổ hơn mình gấp trăm gấp ngàn lần thì khi đó bạn mới thấy cuộc sống của mình còn quý giá và đáng trân trọng hơn, chỉ biết đeo đuổi lý tưởng mà không biết giữ gìn những thứ đang có thì có ngày cũng mất hết đó bạn