Góc sáng tác

Thảo luận trong 'Góc sáng tác' bắt đầu bởi Rose, 30/9/15.

  1. Rose

    Rose Guest

    @Wind-hunter Thơ gì cũng phải có vần điệu, cũ mới, tự do hay tứ tuyệt, song thất lục bát các thể loại. Nếu ko có vần điệu thì ko phải là thơ. Làm thơ tự do thì... tự do thôi: ko hạn chế khổ thơ, câu, chữ trong 1 câu bao nhiêu cả, miễn đọc có vần điệu là thơ thôi :D. Ví dụ như bài này nè:

    HÀ NỘI

    Hà Nội
    Những con đường nhỏ nhắn
    nép dịu dàng
    dưới những hàng cây
    cây sấu già
    tán lá vẫn tươi non
    cây dâu da
    chùm hoa lặng lẽ
    xanh mơ màng
    mát rượi lòng lữ khách.

    Hà Nội
    Vỉa hè mong manh
    trà đá ổi xanh
    xa rồi
    ai lắng lòng để nhớ?

    Hà Hội
    chở hoa vào phố
    từng vòng quay
    chầm chậm
    chở cả trời
    cả đất
    cả hồn ai?

    Hà Nội
    Sáng Hồ Gươm
    long lanh
    lành lạnh
    liễu cựa mình
    tôi run rẩy
    ngu ngơ.

    Hà Nội
    Chiều Hồ Tây
    êm ả
    bình yên
    … và cười
    … và nói
    … và lặng im
    bâng khuâng
    da diết.

    Hà Nội
    Tiếng đồng chí
    Tiếng anh em
    Tiếng trái tim
    Bất ngờ
    tha thiết.

    Hà Nội
    Mưa
    bức bối
    ồn ào
    giật mình
    tiếng còi tàu
    giục giã.

    Hà Nội
    Ra đi là để nhớ
    để thương
    để thảng thốt
    hiểu rằng
    biết bao điều lắng lại
    Chỉ một điều
    vẫn mãi
    chơi vơi…
     
  2. Chuyển sang văn thôi, thơ mình không đủ tầm :v mà bạn @Rose còn hàng thì mang lên cho mọi người đọc tiếp :v
     
  3. Rose

    Rose Guest

    Oài, HN có bao giờ lạnh âm độ đâu mà bảo ko lạnh bằng vùng ôn đới. Có điều như Úc (Queensland) thì lạnh nhưng trời vẫn trong xanh, nắng vàng, ko mưa, ko ẩm nên thấy đẹp và dễ chịu hơn. Còn HN thì lạnh, mưa, trời cứ âm u, ít nắng, lại ẩm thôi rồi nên khó chịu kinh :(
     
  4. Rose

    Rose Guest

    Thế bạn show văn đê :D.

    Mình ko sáng tác nhiều đâu và lâu rồi ko viết gì cả. Thật ra mình ko có khiếu sáng tác đâu. Vài câu vài bài qua quít, chưa đủ tầm :D. Đọc kỹ sẽ nhận thấy ko có đc cái gọi là "bản năng" như các bạn ISFP hay INFP, chủ yếu là skill, kỹ năng do tập mà có thôi :))
     
  5. Rose

    Rose Guest

    @Thuong mình biết HN thế nào mà :)). Nhưng HN vẫn rất đẹp đấy. Nó có cái "hồn" riêng, ko lẫn vào đâu đc. Có điều, chỉ thích cảnh HN thôi :)). Với cảm xúc là cái tự nhiên, ko có "cách" để phát triển đâu :D

    À, mà ko thích hoa sữa thiệt, ko phải tại nồng mà cái mùi đó làm mình khó chịu. Thích mùi hoa ngọc lan hơn :D
     
  6. @Rose ờ thì ... cái này lảm nhảm từ hơn 1 tháng rồi, vân đang viết dở, chắc đọc xong cậu đập đầu vì đau não mất :((
    Vẫn dậy sớm như mọi ngày, lết cái xác ra khỏi giường lộn xộn và tấm chăn cũ rách đã bạc màu, miệng ngáp dài như than thở. Tôi, vừa gia nhập đội ngũ thất nghiệp không lâu sau lễ tốt nghiệp, chẳng hiểu sao vẫn còn cố gắng vất vưởng bám trụ ở cái đất Hà thành này, trong khi tôi đã có thể về quê và sẽ có một cuộc sống tạm ổn, có chỗ "trọn mặt gửi vàng". Bộ mặt ủ rũ vừa ngủ dậy ngước nhìn trước gương nhà tắm, trong đầu có lẽ đã mường tưởng ra câu trả lời, cũng là những lý do, một cách hỗn loạn.
    Chủ nhật, không có gì để làm, tôi ra ngoài thay vì cứ ngồi trước cái màn hình laptop. Trời vào độ cuối thu, cái nắng nhẹ và những cơn gió heo may se lạnh buổi sớm khiến tôi muốn rảo bước ngay trên những con đường yên bình vẫn còn mang màu quê. Nhà trọ quanh trường nhưng tôi thấy nhiều thứ ở đây vẫn cứ lạ lẫm và xa cách. Tôi nảy ra ý nghĩ muốn khám phá ra nhiều thứ xung quanh đây, và một ngày nào đó trước khi rời khỏi nơi này tôi muốn đến những nơi mình đã đi qua, những nơi tôi muốn "nhớ". Tôi biết mình không còn nhiều thời gian.
    "Chủ nhật mà trường đông đúc quá" tôi thầm nghĩ trong đầu trong khi vẫn chưa biết mình sẽ dừng lại ở đâu! Tò mò lại gần, là kỷ yếu. Thôi chết, giờ tôi mới nhận ra là đang mùa kỷ yếu của những đứa năm cuối mà chúng tôi đã từng trải qua. Bất chợt, một cơn gió thôi ngang qua trong khi tôi đứng sững lại, cơn gió kéo đầu óc tôi trôi về ngày đó một năm trước, rồi cứ thế, quá khứ, hoài niệm cứ ùa về không tắt ...
     
  7. anayan

    anayan Guest

    Mình giống hệt @Thuong , con gái mà y như thằng trai 20, đã trẻ trâu thì chớ lại còn khô khốc.

    Thôi post lên đây một câu chuyện trong số ít những thứ làm mình nhớ:

    Đêm, và mưa lại rơi những giọt tí tách từ mái hiên. Có lẽ, thời tiết ngoài ấy, trời đã lập đông. Chỉ một cô bé biết, ngồi lại cạnh mình bên góc quán cóc ven đường giờ đây chỉ là những kỉ niệm. Những nỗi nhớ của em về một mùa gió lạnh ở thành phố quê hương đang mơn man quay trở lại. Và hình như, em cũng đang có cảm giác gió lạnh chập chờn ở nơi xứ nắng này. Đâu đó trong đêm yên tĩnh, tiếng gió xao xác đang đưa vầng trăng nhích dần lên cao. Đêm thứ bao nhiêu không nhớ, cô bé ngồi trong góc quán quen ấy và lặng im thức trắng cùng phố…

    Hà Nội trong mỗi người mỗi một khác biệt. Với những người lớn tuổi, Thăng Long cổ kính với những bức tường thành đổ vỡ. Dưới con mắt người nghệ sĩ, Hà thành như một cô gái đẹp dịu dàng thướt tha trong tà áo dài Việt. Và đa số du khách biết đến Hà Nội khi hương hoa sữa mùa thu đã ngấm ngầm đi vào nỗi nhớ. Cô bé của tôi thì muốn nhớ đến thành phố của mình với buổi sớm sương giăng trên các nẻo đường. Khi đã sống ở Hà Nội và rời đi tới những miền đất khác, trái tim cô bé ấy vẫn ghi đậm cảm xúc bảng lảng những hình ảnh quá đỗi thân quen.

    Và chỉ có bấy nhiêu về nơi ấy, đâu còn gì trong em sống dậy được nữa khi đôi mắt đã không còn thấy ánh mặt trời…

    Khi tiếng còi tàu rúc lên hồi tiễn biệt, em ngồi đó hướng ánh mắt vô hồn ra ngoài khoảng không sân ga. Đưa tay ra ngoài cửa sổ tàu, em biết nắng đang nhảy nhót trên bàn tay mình, gió đang vỗ về chia sẻ và ở đâu đó hương hoa sữa thoảng đưa rất nhẹ. Vậy là em sẽ rời Hà Nội và đi vào Nam. Đưa tiễn em lần cuối là con gió mùa thu chợt lạnh. Em chỉ cảm thấy thế. Em không thấy những nỗi buồn trên gương mặt của ai đó, không biết người nào tiễn đưa em đứng ngoài kia ôm mặt khóc... Giờ thì ngày cũng như đêm, em đánh rơi ý niệm về thời gian và không gian để mà mong muốn bất kể điều gì. Có lẽ, em đã muốn nhìn thấy ai ngoài kia lần cuối. Nhưng rốt cuộc, bất lực trước những cảm giác mới không thể thay thế đôi mắt, em bật khóc. Tàu chuyển bánh và mang theo tất cả vào ký ức xa rồi ánh sáng...

    Cô bé lẳng lặng ngồi nghe bên thềm mưa thêm ngày một nặng hạt. Không chút ánh sáng. Ngoài đường chắc không còn ai lai vãng. Ngồi sát vào góc tường, lục tìm trong chiếc túi đeo bên mình, em lấy tai nghe và lần tìm những phím bấm trên chiếc mp3. "Đêm nằm mơ phố" mang nhiều hàm nghĩa và trong nỗi khát khao của em, được một lần nhìn thấy lại ánh sáng. Bỗng nghe đâu đó tiếng thở dài. Nghe quen lạ! Nhưng rồi tiếng nhạc nhẹ chầm chậm lướt đi...

    Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
    Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
    Em như là sương khói, mong manh về trên phố,
    Đâu hay một hôm gió mùa thu.​

    Đã có lần em thấy từ khung cửa sổ phòng mình cả căn gác mái đắm trong một màu vàng huyền ảo dưới ánh trăng. Trăng thì chẳng bao giờ vỡ đâu, em nghĩ thế. Nhưng giờ đây trong con mắt nhìn bóng đêm hoàn hảo, em mơ ước lại được về căn gác ấy, ngồi nơi thềm trăng và hát. Điều duy nhất em làm được, là tưởng tượng trong tăm tối một chút ánh sáng nhỏ nhoi. Và dường như em đã tự huyễn hoặc mình bao lần rồi, thứ chỉ tồn tại trong kí ức. Nhớ làm sao, những con phố lá vàng rơi đầy, thành cổ rêu xanh nghìn tuổi, những sớm sang mùa sương giăng quanh những con đường bên người ấy... Đến một cảm giác về gió cũng rất mơ hồ nếu không thấy tóc mình bay lên, không biết nắng nếu không thấy nóng khi đi chân trần trên đất, không biết trời sắp mưa vì đâu còn thấy mây giông trên đầu. Nhưng điều buồn nhất với em là không thể cảm thấy sương rơi bên mình dù đã rất cố gắng đưa tay về trước tới khi ướt đẫm nước trong lòng tay. Thứ mà đơn giản em có thể nhìn thấy được mỗi hoàng hôn, thứ như khói trắng lửng lơ trong không trung sao thật khó, thật nhớ, thật buồn. Em không thể cầm lấy, em không thể sờ thấy,thật buồn là em không có cảm giác với điều làm em nhớ nhất về Hà Nội được nữa, vì em không thể nhìn thấy...

    Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
    Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
    Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
    Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng​

    Tiếng nhạc chậm buồn và tiếng hát lảnh lót giữa thu không cứ luồn vào trong ký ức, khơi dậy cái nhìn ngày thời tiết chuyển mùa. Nhưng em chỉ cảm nhận được ánh đèn leo lét trong quán từ một nguồn hơi ấm nhỏ nhoi cạnh mình. "Đêm nằm mơ phố" như nói lên nỗi niềm trong em, đã quá nhẹ với xót xa và đau đớn nhưng vẫn da diết và dễ dàng bật khóc. Em không biết ở Sài thành trời có đổi gió bất ngờ như ngoài Bắc hay không. Nhưng đêm hôm nay em cứ mang theo áo khoác và ngồi chờ điều kì diệu của mình đến. Một ngày nào đó tay biết lạnh mùa đông, biết thứ mật vàng ánh trăng theo gót về nhà, thì giờ đây em cứ ủ dột bên ánh đèn dầu tù mù của người chủ quán cóc. Chiếc ghế gỗ cứ chực nghiêng qua một bên, em sợ nó đổ nếu không nhìn thấy nó khập khiễng. Ừ nhỉ, em chênh vênh nhận ra mình đâu nhìn thấy... Ngoài trời, ánh trăng có đi qua những đám mây đen dày mà rót xuống con đường buồn im vắng?... Con đường vàng ánh trăng... Có tiếng ho khẽ. Em khẽ hỏi người chủ quán:"đường phố mùa này ở Sài Gòn vàng vọt quá bác nhỉ?". Người chỉ quán cất giọng trầm khàn trả lời:" Đêm nào chẳng vậy, cháu. Đèn cao áp đầy đường mà". À... em bật lên tiếng thốt khẽ. Em quên mất, em không nhớ ra ánh đèn thành phố thế nào. Em mỉm cười, đôi mắt xa xăm hát khe khẽ theo bài hát...

    Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
    Quên đi tình yêu quá vô cùng.
    Sương giăng Hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
    Tôi soi tình tôi giữa đời em
    Có một điều ước trong đêm nay, em đã chờ đợi cả năm rồi, hình như chừng đó thời gian thì phải, cái nắm tay ấm áp và những lời thì thầm kể chuyện đường phố. Em đã hầu như chỉ biết đến cuộc sống buồn tẻ nơi căn phòng tràn ngập hương hoa tử đinh hương nồng nàn mỗi buổi sớm, tiếng đôi chim trong lồng líu lo hót, tiếng chú mèo quá đỗi hiền lành cứ cuộn tròn vào lòng em ngủ,... Và em chỉ đến cái quán cóc này một tháng nay để nghe không khí Noel đã về. Người ta đi chơi nhiều quá, còn em thì ngồi đây, từ lúc còi xe inh ỏi, tiếng bước chân loẹt xoẹt qua lại, tiếng người nói râm ran không một giọng Bắc... Không còn nhớ nổi trong ngày xưa ấy, sương có giăng mắc trên những cành thông, có thấy cái lạnh thấu da nhưng vẫn cảm thấy ấm áp bên bạn bè, có nhìn thấy ánh trăng buồn bã thay vì những ánh đèn trang trí khắp đường phố. Em lại ngồi đây, đôi mắt đã chết, cái nhìn đã hết, đâu còn gì niềm vui, không ông già Noel nào cho em được cảm giác xưa ấy. Em ngồi tới quá khuya và điều ước của em có lẽ phải được thực hiện rồi, nếu được... Em bật khóc và lần này em không giấu được tiếng thổn thức nữa...

    "Em có muốn nhớ lại ngày bên anh không?"

    Và chỉ có thế, em ngẩng lên, im bặt, nhớ lại điều gì đó, tiếng thở dài, tiếng ho nhẹ, tiếng của ... Anh!? Em đưa tay về trước. Lần tìm hình dạng khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, đôi môi ấy,... Em sửng sốt quá. Và em biết, đêm nằm mơ phố lại về ...
     
  8. Wind-hunter

    Wind-hunter Thành viên

    Tham gia ngày:
    18/9/15
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    14
    Điểm thành tích:
    3
    Giới tính:
    Nam
    MBTI:
    INTP
    Enneagram:
    5
    Tớ có biết đâu :D Nghe bọn bạn du học về bảo là cái cảm giác rét buốt ở HN lạnh hơn là ở Mỹ dù bên đó có tuyết
     
  9. Wind-hunter

    Wind-hunter Thành viên

    Tham gia ngày:
    18/9/15
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    14
    Điểm thành tích:
    3
    Giới tính:
    Nam
    MBTI:
    INTP
    Enneagram:
    5
    @Thuong @Rose Đâu phải không có cách phát triển cảm xúc đâu. Tự trong mỗi con người đều có cảm xúc cả. Yêu ghét, giận hờn, buồn vui, .... Theo mình thì muốn cảm được thơ thì cần có trải nghiệm hoặc khả năng tưởng tượng (kiểu mơ mộng, ước muốn). Thơ có vần điệu nó như là bài hát thì có beat nhạc chứ không chỉ câu chữ :D Tiếp xúc nhiều thì bạn sẽ cảm được thôi.
    Ví dụ 1 bài thơ tình của Xuân Diệu:
    Phải nói
    "Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ?
    "Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều.
    "Anh biết rồi, em đã nói em yêu;
    "Sao vẫn muốn nhắc mọi lời đã cũ?"

    - Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
    Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;
    Không tỏ hay, yêu mến cũng là không.
    Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch.
    Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích,
    Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài.
    Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai ...
    Thì ân ái có bao giờ lại cũ?

    Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
    Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần;
    Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân,
    Đem chim bướm thả trong vườn tình ái.

    Em phải nói, phải nói, và phải nói
    Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
    Bằng nét vui, bằng vẽ thẹn, chiều say,
    Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,
    Bằng im lặng, bằng chi anh có biết!
    Cốt nhất là em chớ lạnh như đồng,
    Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,
    Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ.

    Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ.

    Tưởng tượng đặt mình vào tình huống đó hoặc nếu đã trải nghiệm thì là chiêm nghiệm lại cảm xúc đã qua. :D
     
  10. Tớ thấy văn và thơ nó là 1 khoảng cách đáng kể ấy, để mà thành thơ thì có lẽ cảm xúc chưa thể làm nên được, rồi còn câu chữ, vần điệu và nhiều quy tắc phức tạp nhưng vẫn phải toát lên được cái nghệ thuật :D
     

Chia sẻ trang này

XenForo Add-ons by Brivium ™ © 2012-2013 Brivium LLC.