Viết không nghĩ, nghĩ tới đâu viết ra tới đó, không edit. Halo, lại là mình đây. :> Chắc là mình không dửt ra được khỏi chỗ này. : )) Trong những ngày dài ngoài việc quen dần với cuộc sống một mình (hyhy), học hành, hoạt động phong trào các kiểu... mình nhận ra, ở một mình giúp mình suy nghĩ thông suốt hơn rất nhiều... Có lẽ ở nhà có cái gì đó khiến mình ảm đạm và bế tắc... Mình có xem vài bộ phim, đọc thêm vào bộ truyện như mình vẫn làm, vẫn thỉnh thoảng viết review. Hai bộ khiến mình tâm đắc nhất là Harmony (anime), Beyond the boudaries (anime) và Kill your darling (phim lẻ). Và cũng giống rất nhiều phim ảnh truyện mình thích và xem lại trước đó, nhân vật, cốt truyện vẫn xoay quanh những bế tắc, những giới hạn, những câu hỏi mà chủ đề là. "Ý nghĩa cuộc sống này là gì?" Hmm... Mình không hay đọc về triết học, mình cũng không nói tới y học về cơ chế hoá học não bộ. Hãy để con người chúng ta trần tục nhất, cởi mở nhất, không che đậy nhất, cùng nhìn sâu vào trong mình và tự hỏi... 'ý nghĩa cuộc sống này là gì?'. Tại sao con người luôn đau đáu tìm câu trả lời cho câu hỏi đó...? Có câu trả lời không? Nó là gì? Tất nhiên các nhà triết gia, các trí thức, trí mơ màng, hay bố mình (người đọc khá nhiều sách và trải đời khá nhiều), hay các bạn thông minh hơn mình sẽ nghĩ khác mình... Mình hay đọc linh tinh : )) Nói chung là lấy trí não sơ khai (gần vậy) để đấu với những câu hỏi have a deep meaning : )) Lại nói về bản thân vậy (cái đó Linh rất giỏi nha), Linh có đọc lại wordpress của chính mình rất nhiều, và thú thực thì lúc đọc lại Linh chẳng hiểu lúc viết Linh đã nghĩ cái gì : )), nó chỉ hiện lên là hỗn độn, và một có cô gái cố gắng thoát khỏi mớ hỗn độn đó. Nó hiện rằng có một cái hố, cái hố rất sâu, có một cô gái đi xung quanh miệng hố chỉ chực chờ bị rơi vào... Chà, nhiều lúc mình thật sự muốn làm nhà văn, hay dịch giả, đi phiêu diêu (=]]) hay đại loại vậy. Kiểu mơ mộng hão huyền ấy : )) Nhưng thực sự là mình rất cần đi. Một số người là muốn đi, nhưng mình là cần đi. Tại sao à? Tại vì mình luôn cảm thấy mình thuộc về nơi khác, mình là một con người khác. Vì mình tin là, nếu mình đi đủ lâu, mình đi đủ xa, mình sẽ tìm thấy nó, sẽ tìm lại được thế giới thần tiên mà hồi còn bé mình vẫn tin nó nằm dưới lòng sông hay trong lòng bãi cỏ sậy cạnh nhà... =]] Mình vẫn tin, thực sự là vậy, vẫn tin là một cách nào đó, mình có thể đi ra một chỗ khác, tới một vũ trụ khác, tới một khả năng khác rồi trở thành một con người khác. Căn bản... mình thực sự không cảm nhận được mình đang là chính mình. Đó có lẽ là lí do cho những lần thất thường và mệt mỏi của mình (như các bạn đã chứng kiến khá nhiều ) Mình cảm nhận thế giới và mọi việc theo kiểu "Điểm cân bằng". Bất cứ cái gì trong cuộc sống cũng có một điểm cân bằng, và giống như một cái lỗ trên một mặt phẳng, quả bóng chỉ cần rơi vào đó, là sẽ đạt được trạng thái tốt nhất. Khá đáng tiếc... là mình không thể tìm được điểm cân bằng cho năng lượng và cảm xúc của mình. Mình luôn thấy không hài lòng về nó... Mình luôn thấy rằng, mình không thoải mái, mình làm không đúng, v.v... Có lẽ cái đó cũng là một phần do tính không chắc chắn của mình, kiểu cần một cái gì đó đã định sẵn để làm theo. Mình luôn mong muốn cần nắm một thứ gì đó trong tay rồi chế tác nó thành của riêng mình, để mình hiểu nó nhất, để nó thể hiện được bản thân mình nhất. Nhưng mà... mình mỗi lần có một cái như thế lại cảm thấy thứ đó không phù hợp. Thực sự là vậy... bắt nguồn từ việc, mình luôn hoang mang, mình không biết nên làm gì với con người mình, con người mình là của mình, mình có toàn quyền với nó... Nhưng mình nên làm gì với nó bây giờ? Tại sao mọi người ngoài kia lại có thể tự tin với bản thân mình như vậy? Tại sao lại chắc chắn như vậy, trong khi mình thì không? ... Câu hỏi mình là ai, thì ai trả lời giúp mình được? Ba má mình ư? Không! Họ đâu có hiểu mình. Bạn bè ư? Họ lại càng không. Cảm giác đó, thực sự rất bất lực, như là... Bạn được giao cho một món đồ, tất cả mọi người đều xử lý nó rất tốt, đều rất tự nhiên biết sự dụng nó, còn bạn thì không thể làm gì được. Bạn không thể hỏi ai, lại không thể thử nghịch với nó xem nó hoạt động ra sao do nó khá mỏng manh dễ vỡ mà người ta thì không có cái thứ hai... Mình cầu toàn về bản thân mình ư? Cứ cho là vậy, cứ cho là mình chăm chỉ, sạch sẽ, tốt tính,... tất tần tật những điểm tốt của mình đều là do mình cố gắng tỏ ra là mình biết câu trả lời đi... Nhưng mà mình đâu có biết? Biết đâu đấy, mình quá tuyệt vọng rồi gán cho nó đại một câu trả lời nào đó?... Rồi mình phát hiện ra... để làm hài lòng được mình, thì câu trả lời đó nhất định không được là nhất định, mà phải là không nhất định... Như mỗi mình trong một thời điểm đã cho một câu trả lời khác nhau, chẳng lẽ mình bây giờ không còn là mình? Có thể là có... Nhưng như vậy thì làm sao có câu trả lời cho được? Nhưng không nhất định thì bao gồm nhiêu cái nhất định? Nhiều nhất định như vậy thì làm sao tìm được cái không nhất định đây? Hơn nữa tìm ra thì cái đó có là nhất định không? Không là nhất định thì làm sao mình hành xử nhất định trên cái không nhất định đó được...? .... Thôi mình đi ngủ! Mọi người ngủ ngon!
Nói chung chúng ta là một đống tế bào đang trao đổi chất và duy trì nòi giống, nghĩ nhiều làm gì Có ý nghĩa cuộc sống thì sao, không có thì đã sao. Quan trọng phải chủ động chọn lựa con đường là được rồi, không một ai dám nói là làm thế này tốt hơn thế kia. Ai dám nói những đứa có đam mê, ước mơ, ý nghĩa cuộc sống là hạnh phúc hơn đứa không có. Và cũng chả ai dám nói ngược lại. Mọi người ghét mình thì cũng thế, thích mình thì cũng thế, mình ngu thì cũng thế, thông minh thì cũng thế. Bỏ qua đống tác động bên ngoài đi một lúc nào đó mình sẽ thấy mình là chính mình. Thích xem anime thì xem, thích ngủ thì ngủ, thích học thì học, học chết bỏ, chỉ để thỏa mãn bản thân, không cần được công nhận, muốn giúp người khác vì mình muốn vậy, đếch cần quan tâm người kia có cảm nhận được không, mình chỉ có trách nhiệm với chính mình thôi chứ không có trách nhiệm phải làm hài lòng ai, không có trách nhiệm phải chứng tỏ với ai. Nghe có vẻ chủ nghĩa cá nhân, không. Không phải vậy. Mình muốn cống hiến là vì bản thân mình muốn, mình muốn hi sinh vì bản thân vì một cái gì đó vì mình muốn, mình muốn thành công cũng là vì mình, mình thích ai, thích gì thì cũng vậy. Bền hơn gấp trăm lần những thể loại suốt ngày hô hào: "vì xã hội, vì mọi người, vì những người thân yêu...." Bỏ qua lý do hay biện hộ hay níu kéo đi, sống với con người của mình, một lúc nào đó mình sẽ biết mình thích bắn thung hay nhảy lò cò. Lúc đó mọi vấn đề chỉ là vấn đề chiến thuật (muốn có thành tích thì có cách, muốn được công nhận thì cũng có cách...) Hãy như batman!
Đọc câu chuyện của em mà lại nhìn rõ hơn về chính mình,phải chăng đây là đặc tính của NF,luôn luôn bất định và đi tìm 1 thứ gì đó không tên.Nhưng ta vẫn phải tìm 1 thứ gì đó,một thứ dẫn lối cho niềm tin dao động này,một sứ mệnh cần tìm ra,để ta có thể dồn toàn tâm toàn lực tiến về phía trước
Quan sát cá nhân thì mình thấy xNFJ(nhất là INFJ) hay dùng cái trên làm động lực sống, để phấn đấu..., nhưng với mình nó không phải cách hay. Câu trả lời cho nó rất mơ hồ, chung chung nên không có gì chắc chắn để dựa vào. Động lực phấn đấu không loại trừ ý nghĩa suy tưởng nhưng nó phải bắt nguồn từ duy lý thực tiễn và tiến triển tự nhiên trong cuộc sống. Còn mấy ông triết gia xưa không đi tìm ý nghĩa cuộc sống mà là tìm hiểu cơ chế vận hành của thế giới tự nhiên bằng việc cung cấp một cái nhìn khái quát. Khi khoa học chưa có nhiều công cụ đo lường thì triết học sẽ bổ trợ(ngày xưa triết gia kiêm luôn việc tính toán, đo đạc). Còn bây giờ để ý khi công nghệ phát triển mạnh thì triết ít đất dùng hơn hẳn.
Động lực trong cuộc sống chắc mình không cần tới câu hỏi này : )) Động lực đơn giản là được đi khám phá các thứ tươi đẹp thôi ^~^ Đúng là câu hỏi chẳng có cách nào trả lời được thật : )) Vì hình như nó không có ý nghĩa : )) =]]
Theo hiện sinh (existentialism) thì ko cần phải thắc mắc về ý nghĩa cuộc sống cứ sống đi mới biết ý nghĩa là gì.
mình thấy nhiều người đi tìm một câu trả lời cho mình về ý nghĩa nhân sinh quan của cuộc sống, nó giống như một cảm giác trong sâu thẩm thôi thúc ta đi tìm vậy, mình ko biết tại sao và nó đến từ đâu và nó có ý nghĩa gì..(nói nhảm)
Tôi thường hỏi, khi tôi thấy mệt mỏi nhiều hơn khi tôi thấy vui. Tôi cảm thấy bản thân dễ mà khó để vui. Đã cười nhiều quá, sống hời hợt quá lâu rồi bất chợt một ngày ngã xuống một cái hố. Nhận ra, nụ cười đó là chân thật lúc ấy nhưng lại bao nhiêu hời hợt. Mắc cái tính hay than thở. Kêu ca. Hay trách đời, trách người, xeta cho cùng mọi quyết định đều là của tôi cả, chỉ là tôi không đủ quyết đoán, tôi sợ hãi đủ thứ, thế này thế kia. Tôi trước giờ chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình ổn quá. Quá sôi động. Quá bình lặng. Quá nhiều chờ mong. Bata cứ cái gì cũng có thể khiến tôi bất an, mệt mỏi, sợ hãi. Tôi đối lập với đó cũng là một kẻ tự tin. Quá tự tin đến coi thường người khác. Có những khi nói ra những lời ngu xuẩn tổn thương người khác rất nhiều. Tôi không phải người sâu sắc, hoặc tôi quá bồng bột. Tôi làm sai vì tôi không biết cách hoặc không nghĩ đến kiềm nén cảm xúc. Tôi bùng nổ như một quả pháo, nhưng là pháo ẩm. Lần nào tôi cũng quyết định sẽ thay đổi. Cũng có những sự lựa chọn khác nhau. Đặt ra những câu hỏi cho mình. Nên cố gắng sống như chuẩn mực mình đặt ra, gò mình vào cái khuôn nhưng cảm thấy được an toàn, cảm thấy được ủng hộ hay sống thoải mái một chút, bỏ lơi một chút, là mình và cố gắng trong lĩnh vực công việc học tập thôi... nhưng nói thật, tôi chẳng biết đâu là tôi cả. Tôi là ai, tôi là kẻ như thế nào, mâu thuẫn. Lần nào khi đi đến đây, mọi thứ đều đi vào ngõ cụt - chán nản và bức bối. Tôi ngược lại, cũng giống một đám tro tàn. Nhưng mâu thuẫn, tôi vẫn rung rinh xanh tốt. Tôi giống như thế, sống. Và cũng không hiểu cho đến bây giờ. Tôi vốn tưởng mình đã ổn. Và sẽ tiếp tục ổn hơn. Nhưng đó là sự lầm lẫn tai hại. ...