@HL: Tuổi thơ rất quan trọng, ngoài những bệnh tâm lý mà nó là nguyên nhân vd sociopath (dấu hiệu xuất hiện từ <15 tuổi may mà HL k bị ), nó còn ảnh hưởng đến mối quan hệ tình cảm với những người khác sau này. Ôm mãi u uất chỉ khiến sinh bệnh (không chỉ bệnh tâm lý đâu) nên không sửa được thì bỏ đi, trước khi bỏ trút hết những hờn tủi mà mình phải gánh chịu vào đâu đó vd 1 trang blog (public anonymous) rồi quên tất cả đi. Đằng nào cũng sắp chuyển ra ở riêng rồi, chỉ về nhà vài lần trong năm thôi, hãy tận dụng cơ hội hàn gắn vết thương của mình. Biết ở cái tuổi 18 cố gắng tự lập là rất khó và chưa thể ngay + luôn được nhưng làm dần đi, để khi lại bị làm tổn thương thì có thể nói thẳng ra suy nghĩ của mình, những câu hỏi mà hồi bé không dám hỏi, không để mình bị đánh vô lý. Nếu có bị đuổi ra khỏi nhà thì có thể hiên ngang đi ra sau khi đã nói hết những gì cần nói và bắt đầu 1 cuộc sống mới. Nếu ai đó có sau 1 thời gian mà suy nghĩ lại thì cho họ đọc cái blog trên cùng những comment của người khác. Viết vào cuốn sổ nào đấy thì có thể bị người đó ném đi không thương tiếc nhưng khi Fi>Te đã dao động thì họ có thể bị ảnh hưởng bởi ý kiến từ những người khác mà suy nghĩ lại về những hành động mình đã làm trong quá khứ. Khả năng em Linh lớn lên sẽ hư và khá ngang ngược, để mẹ Linh nhận ra được và thấy hối hận chắc phải chục năm nữa. Đừng phí hoài tuổi xuân của mình vào những gì không đáng, thời gian sẽ không bao giờ trở lại. Hàn gắn được mối quan hệ gia đình là tốt nhất nhưng có những bất đồng không giải quyết được ở thời điểm hiện tại, mỗi người đều cần có thời gian để nhận ra được lỗi lầm của mình.
Thấy e trên đây nc có vẻ hoạt bát, vui vẻ ko nghĩ là e lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Cũng may e sắp chuyển ra ở riêng, chứ suốt ngày ở cạnh người cứ lấy dao đâm vào tim m như thế, u uất thành bệnh mất. Cố lên, mong vui vẻ và hạnh phúc sẽ đến bên e. *ôm*
Có một quyển sách tên "bỗng dưng muốn chết" nói về hoàn cảnh y chang bạn. Giống lắm! Người mẹ trong đó còn tệ hơn nhiều. Mình chẳng khuyên hay nói gì đâu mọi người nói đủ rồi nhưng mình tâm đắc câu trả lời trên của bạn. Huyết thống thì sao mình chẳng để tâm song cái gì nhận lấy mình sẽ trả đủ sạch sẽ. Trái tim tổn thương đã không thể vá lại như ban đầu, không thể được nữa, cũng đã quá muộn để người khác động đến mà chữa lành nó lại. Vậy thì tớ trả, trả cho hết và đi.
@Huyên Linh Nhà cũng có người thân là xSFP nên thực sự rất đồng cảm. ESFP mà lên cơn thì khủng khiếp thôi rồi, ENTJ chả là cái gì hết, I nhận thức chưa hoàn thiện thì lại càng khó hiểu E nữa. Hồi bé mình cũng có trường hợp tương tự vậy, lúc đầu thì cũng rất ức chế bởi chưa hiểu chuyện. Nhưng sau đó khi hiểu ra là do mình khá vô tâm vô ý, đặc biệt là những chuyện tiểu tiết, mà người đó thì lại cực kì chú trọng những chi tiết bên ngoài nên có xảy ra chuyện cũng dễ hiểu. Về sau mình có thử để ý tới chi tiết hơn trước thì quả thực tình hình có cải thiện. Nhưng cũng có lúc chuyện lại đâu vào đấy, có thể nguyên nhân lần này không phải do mình, cũng có thể là do mình không nhanh nhạy với tình huống mới hơn. Mình tin là nhìn chung cái gì cũng có nguyên do của nó. Khi hiểu được thì cũng không hẳn là để đồng cảm hay để giải quyết được vấn đề ngay, mà hiểu nguyên do thì chấp nhận thực tại dễ dàng hơn, đầu óc cũng sáng suốt hơn thôi. Về sau cũng có khá nhiều vấn đề phức tạp làm đầu óc bị quá tải, vì không thể biết được là mình đã lỡ làm gì sai khiến họ nổi điên lên vậy, hoặc biết nhưng bất lực không làm được gì vì sợ mình làm nó còn tệ hơn. Lúc đấy mình lại nghĩ thế này, quả này từ nhân trước, nhân này lại là quả của một/nhiều nhân khác trước nữa...; cứ thế truy ngược thì mọi nguyên nhân biết là để chấp nhận, chứ thực ra mình chả thay đổi hay tạo ra được cái gì, càng không thể dùng nguyên nhân để "đổ tại" được. Thành thử khi suy nghĩ theo hướng tích cực thì lại thấy nhờ sống chung với một người có những đặc tính như vậy mà sau này gặp tương tự thì dễ thở hơn(nhưng với người quá dễ dãi thì cũng chưa chắc). Cũng không o ép bản thân phải để ý thường trực tới cảm xúc, động cơ của họ. Có cảm giác nhờ những lúc "khó khăn" này mà nó cho mình cơ hội để biết+trải nghiệm, chứ người sinh ra mà đã sống trong an nhàn thì lại không được trải nghiệm cái khó khăn, không có thú. Hiện tại thì khá thoải mái với xSFP do hiểu được cái chú trọng chi tiết của họ, nhưng ở chung lâu dài thì chắc là không.