Tác giả type gì? Đoạn dưới trích từ 1 bài viết về dịch vụ khách hàng - tình yêu với khách hàng và chuyện cạnh tranh toàn cầu: Spoiler: Đoạn trích Chiến lược cạnh tranh của họ không phải dội bom tấn trên tivi mà là theo sát từng người, từng hộ gia đình để làm cho họ hài lòng, bằng tình yêu sâu sắc. Và còn nữa! Cách mà đại siêu thị Aeon của Nhật khiến người Việt yêu họ quá chừng. Mỗi chủ nhật có chừng 50.000 – 70.000 người đến Aeon Tân Phú trong khuôn viên Celadon. Tôi đã từng ngồi trên tấm phản rộng họ bày (họ bày nhiều tấm phản rộng vậy) ngay sảnh, cùng nhiều gia đình khác, thật thoải mái, đề huề, vui vầy hưởng thụ không khí ấm cúng của gia đình, cùng ăn, cùng vui chơi mà Aeon cống hiến. Một cô bạn làm marketing cho Aeon kể rằng, họ yêu cầu làm nhiều chương trình mà các gia đình Việt thích, sao cho mọi người vui, cảm động, thích thú, để sẽ càng gắn bó với Aeon như người thân trong gia đình, chứ không nghe họ đặt mục tiêu bán hàng. Họ bán… cảm xúc, mua tình yêu, nói đúng hơn là từ tình yêu khách hàng mà họ rèn từng nhân viên trong cư xử hàng ngày, để tạo không gian thân mật nhất có thể. Tình yêu thật, sâu sắc, với từng khách hàng, từng gia đình được xây dựng thành chiến lược chinh phục khách hàng, nâng lên thành chiến lược cạnh tranh toàn cầu, tất cả nhất quán như rất hiển nhiên, trái tim “điều khiển” cái đầu để thành một hệ thống chính sách, chuỗi hành động thực thi nhất quán trên cả toàn cầu. Tôi đã nghiên cứu chiến lược phát triển của Aeon trên toàn cầu, cũng hết sức phức tạp và công phu nhưng đọc xong thì càng củng cố, vì yêu mà công phu vậy, tinh tế vậy để giữ tình yêu của mình bền vững mãi với thời gian. Và đó chính là chiến lược cạnh tranh toàn cầu của họ. Tôi lại xin kể một câu chuyện cũng bé tí ti ở khách sạn quốc tế Ninh Kiều. Hôm đó, tôi đến khách sạn hơi khuya, soạn áo quần thấy cái áo bị sứt một cái nút. Tìm trong gói kim chỉ của khách sạn, thấy có đủ, trừ… nút áo. Điện thoại hư, tôi chạy từ tầng 4 xuống. Cô nhân viên phục vụ đưa ngay cho tôi một gói khác. Mừng thấy nhân viên khá nhanh, tôi chạy lên. Mở ra, có nút áo, chỉ trắng nhưng… thiếu kim. Tôi lại lếch thếch chạy xuống. Cô nhân viên thực sự áy náy, xuýt xoa và lúng búng xin lỗi, lại tìm gói kim chỉ khác. Cô vừa tìm vừa “an ủi” tôi: “Con thiệt tình xin lỗi! Con làm dì khổ quá, chạy lên xuống mấy lần”. Rồi cô giả lả. Lần này thì để con tìm thiệt kỹ, để coi, chà chà, để coi dì có CÓ HÊN KHÔNG. Tôi bật cười, dù rất bực. Sao chân thành mà… ngờ nghệch thế? Cô cung ứng dịch vụ cho khách hàng, mà sao… phải coi khách có hên không? Trong khi đương nhiên khách sạn phải chu toàn mỗi gói kim chỉ cho đủ món chứ? Đã yêu, còn phải học cách thể hiện Nhiều năm sau, cứ nói tới dịch vụ khách sạn là tôi nhớ tới cô nhân viên dễ thương và tội nghiệp ấy. Rất chân tình, hiếu khách, nhưng cô chưa được dạy cách thể hiện tình cảm với khách hàng. Vâng, tình yêu thật thà nhưng phải được dạy cách thể hiện. Còn xa hơn, tình yêu phải được nâng thành chiến lược toàn cầu. Vì nhứt cử nhứt động bây giờ, một cửa hàng nhỏ nhất, một anh taxi bình thường nhất cũng gây ấn tượng mạnh với khách hàng. Mất khách, sụp đổ như chơi vì những sơ suất. Huống chi, nhiều hệ thống siêu thị của chúng ta vẫn còn ở tâm thế, tình trạng nguội lạnh với khách hàng, tính toán hơn thua từng tí với khách hàng. Vài ngàn đồng gửi xe vẫn mãi duy trì. Họ không ngại… thua từ vòng gửi xe? Hay họ chưa yêu đủ. Khi đã yêu đủ, còn phải đi học cách thể hiện thành chiến lược cạnh tranh. Nghe xa vời? Khi mà cuộc chiến cạnh tranh đang ở trong lòng đất nước, thành phố mình rồi!
^ Đoạn văn khá ngắn nên cũng chỉ đoán được phần nào. Các câu như một dòng chảy được người viết dẫn ra từ suy luận logic của bản thân. Thêm nữa là câu này: Trong bài cũng dùng từ "người ta", "họ" --> góc nhìn từ bên ngoài. --> Ti - Fe. Ti mạnh hơn. Thiên về Se: nội dung hướng về thế giới thật, cách so sánh liên tưởng và các tính từ gợi cảm giác thật: "trò mua vui kệch cỡm", "vươn tới được thế giới tươi đẹp" - "nỗi đau của hiện thực". Tác giả là xSTP. ----- Tác giả bài sau type gì? Spoiler: Tấm Cám - Chuyện không ai dám kể Trên đường đi chơi về, Tấm hí hửng vì bắt được con Pokemon Bống, hệ thuỷ, có khả năng phun dịch nhầy, khiến đối thương mù mắt. Mãi vui, Tấm quên mẹ luật giao thông mới là đèn vàng phải dừng lại như đèn đỏ bèn đi qua, chẳng may thái tử chạy chiếc motor lao đến mém chút cán bẹp đầu Tấm làm Tấm hốt hoảng thả rớt con Pokemon vừa bắt. Thái tử xuống ngựa, đỡ Tấm dậy. Tấm thấy trai đẹp, bản năng đề phòng trổi lên, bèn hỏi. - Chàng có bóng không? Thái tử hoảng hốt, không nghĩ rằng lần đầu gặp Tấm lại có thể hỏi sỗ sàng như vậy. - Ta... ta... chuyện đó làm sao nàng biết... ta và Thuận Nô... - Không, thiếp chỉ hói chàng có bóng Pokemon không, cho thiếp mấy trái, thiếp hết rồi. Đâu ngờ chàng có tật giật mình nên tự khai. Thái tử hú hồn, bèn đưa cho Tấm 7 trái bóng Pokemon. Tấm mừng rỡ, cầm trên tay, nào ngờ một con lốc xẹt qua, Cám cùng Dì Ghẻ cưỡi xe hơi lao tới, giật phăng 7 trái bóng trên tay Tấm rồi bỏ chạy. Tấm điếng hồn nhìn theo, miệng la thất thanh. - 7 7 7 ... Từ xa, gió ngựa mịt mù, một tráng sĩ cưỡi ngựa sắt xuất hiện, tên chàng là Anthony Gióng. Không nói không rằng, sẵn đàn Gióng hốt Tấm lên ngựa truy đuổi mẹ con Cám. Lần đầu được cưỡi ngựa, Tấm sướng, miệng la thất thanh, oh yeah, oh yeah, come on, com on, làm Gióng phải ngăn nàng lại, "Nho nhỏ, người ta nghe bây giờ, để ta còn tập trung lái xe." Trên đường rong ruổi đuổi theo mẹ con Cám, gió bụi mịt mù, cuốn luôn cả đám lông của Mị Châu rải lại, ý là lông ngỗng của Mị Châu rải lại, nên từ đó Trọng Thuỷ lạc Mị Châu, sánh duyên cùng Mị Nương khiến Sơn Tinh yêu Thuỷ Tinh. Cuối cùng, Gióng và Tấm cũng đuổi kịp cám, giựt lại được 7 trái bóng Pokemon. Tấm chia tay Anthony Gióng, trước lúc chia tay, hai người quyến luyến không rời. - Chàng có cây hàng thật lạ, thiếp có thể coi không. Gióng gật đầu, miệng hô khắc nhập khắc nhập, cây tre đánh giặc lập tức dài ra thêm. Tấm rờ xong, Gióng hô khắc xuất khắc xuất, cây tre ngắn lại. - Cái gì xuất xong cũng xìu ha chàng ha. - Tấm cười hiền hậu. - À, quên mất, tiền GrabBike bao nhiêu, cho thiếp gởi chàng. Gióng lắc đầu. - Nàng đừng khách sáo, ta chỉ là tiện đường đi ngang, thấy cảnh bất bình nên bật đao tương trợ. Nghe bật đao, tấm bèn nhìn xuống thắt lưng Gióng, nơi có giắt cây đoản đao dài tầm 2 tấc, đã đang bật sẵn. Gióng tiếp lời. - Với lại, nàng là khách hàng lần đầu dùng GrabBike, lại dùng thêm code 777 trong ngày 22.8 đến 28.8, nên được miễn phí 7 chuyến đi, mỗi chuyến 7 km. Tối nay nàng nhớ chờ tin nhắn, nếu may mắn còn trúng thêm 7 triệu tiền mặt. Giờ nàng về nhà đi, ta đi làm cuốc khác. Dạo này GrabBike lái được lắm nàng. Nói xong, Gióng cưỡi ngựa sắt bay lên trời, Tấm đứng tiếc vì chưa được tận tay cầm cây đoản đao lạ. Chuyện tiếp theo thế nào, hạ hồi phân giải...