^ kiếm chác nhiều ít qua việc học từ con người, shopping chăm bẵm chúng ta thật nhiều để chúng ta shopping nhiều hơn
Nếu cho là Độ hạnh phúc tỷ lệ thuận với Số tiền bỏ ra (mà thực tế có thể không tỷ lệ thuận) Và cùng 1 mức tiền với 2 chiến lược tiêu dùng
Ý là tiêu xài hết 1 lần thì dễ lên đỉnh, nhưng cứ xuống đỉnh dần dần, đến cuối cùng cảm giác còn lại chỉ là chán. Còn chia ra nhiều đợt tiêu xài lẻ tẻ thì có thể giữ mức độ thỏa mãn ở mức trung bình. Cái này cũng liên quan đến việc thích nghi, con người thích cái gì đó lâu rồi cũng chán, biện pháp để phòng ngừa là tiết chế lại. Ví dụ: Đang đi tắm spa, dừng lại đi mua nước về tắm tiếp -> sướng hơn là tắm liền tù tì 1 lúc. Tương tự với việc ko thích, nếu vì không thích mà ngắt quãng nó ra làm, thì cảm giác càng tồi tệ hơn, mỗi lần bắt đầu là một cực hình, chi bằng làm dứt điểm 1 lần, trong lúc làm thì có thể thích nghi với sự chán đó được => không cảm thấy chán nhiều nữa
Shopping là một từ Tiếng Anh có nghĩa là "mua sắm". Vậy tại sao không dùng luôn từ "mua sắm" mà lại dùng "shopping"? ~> Cảm giác sang chảnh ~> Xu thế toàn cầu hoá ~> Tâm lý sính ngoại
Con người đấu tranh để không phải đấu tranh nữa Mà đấu tranh là nguồn gốc của phát triển => Nên một cách nôm na thì: Con người đấu tranh để không phát triển nữa => Đến một lúc nào đó, con người phát triển đến độ có thể giải quyết hết mâu thuẫn => cũng là lúc con người tận diệt? Hay trong đà tận diệt đó, hiển nhiên sẽ có mâu thuẫn và con người sẽ lại đấu tranh => và sẽ lại tiếp tục phát triển? Tạm gọi cái mốc đánh dấu sự thức tỉnh và tiếp tục đấu tranh, tiếp tục phát triển này là "cột mốc" Nhưng có một khái niệm khác mang tên "ngưỡng cảm xúc", khi trải qua 1 lần đạt cột mốc, loài người sẽ chai lỳ hơn => "cột mốc" sẽ ngày càng càng hạ thấp xuống, cho đến một lúc tiệm cận điểm không => End.
Spoiler: Truyện ngắn Con kên kên Một con kên kên đang bửa vào đôi chân của tôi. Nó đã xé nát đôi ủng và đôi vớ của tôi, và bây giờ nó đang bửa thẳng vào đôi chân của tôi. Nó bửa liên tục, rồi chạy vòng vòng không biết mệt quanh tôi, rồi lại tiếp tục bửa. Một ông lịch sự đi qua, đứng lại nhìn một lúc, rồi hỏi tôi tại sao tôi phải chịu đựng con kên kên. "Tôi chẳng còn cách nào khác", tôi nói. "Khi nó đến và bắt đầu tấn công tôi, tất nhiên tôi cố xua nó đi, ngay cả vặn cổ nó, nhưng loại thú này rất mạnh, có vẻ nó sắp nhảy xổ lên mặt tôi, tôi thà hy sinh đôi chân. Bây giờ đôi chân đã gần nát ra từng mảnh rồi." "Để mình bị hành hạ như vậy thì thật kỳ quái!" ông lịch sự nói. "Chỉ một phát súng là tiêu đời con kên kên." "Thật sao?" tôi hỏi. "Ông sẽ làm điều đó chứ?" "Rất vui lòng", ông nói, "tôi chỉ cần đi về nhà để lấy khẩu súng. Anh đợi chừng nửa giờ được không?" "Tôi không chắc có đợi được không", tôi nói, và đứng đơ người trong chốc lát vì đau đớn. Rồi tôi nói: "Dù gì thì cũng thử xem sao, xin làm ơn." "Tốt lắm", ông lịch sự nói, "tôi sẽ cố gắng nhanh hết sức." Suốt cuộc đối thoại này, con kên kên im lặng lắng nghe với con mắt láo liên nhìn tôi và ông lịch sự. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng nó đã hiểu hết mọi chuyện; nó giương cánh, lùi xa về đàng sau để lấy trớn, rồi, như một người phóng lao, đâm thẳng cái mỏ của nó xuyên qua miệng tôi, lọt vào sâu trong người tôi. Ngã ngửa ra sau, tôi thấy nhẹ nhõm khi cảm nhận nó đang chết đuối vô phương cứu vãn trong máu tôi, dòng máu đang tuôn ra ngập mọi vực sâu, lụt mọi bờ bãi. Spoiler: Truyện ngắn Một ngụ ngôn nho nhỏ "Chao ôi!” Con chuột than, “mỗi ngày cái thế giới này lại trở nên bé nhỏ hơn. Ban đầu nó rộng lớn đến nỗi tôi cảm thấy e sợ, tôi cứ chạy mãi, chạy mãi và mừng làm sao khi cuối cùng tôi cũng đã thấy những bức tường hiện ra xa xa phía bên phải và bên trái, thế nhưng những bức tường dài này lại co hẹp nhanh đến độ rốt cuộc tôi đã ở trong căn phòng cuối cùng mất rồi, và ở góc phòng có một cái bẫy chuột ột mà tôi phải đâm đầu vào đó”. “Mày chỉ cần đổi hướng là được thôi mà”, con mèo nói rồi xơi tái con chuột.
ai có thể gọi tên ra những ý niệm bên trong đoạn văn này không? - không gian con chuột chạy trong đó (co hẹp nhanh, deadend) - trạng thái tâm lý của con chuột: từ e sợ -> mừng rỡ -> (dường như) hoảng loạn -> (nhận)..? có liên quan gì đến hành động của nó như thế nào (cái này chỉ có thể giả thiết vì ta biết đến qua lời kể của con chuột) - thể loại khả năng mà con mèo đề cập trong chiều thời gian, và tương quan với kết cục?
Thời đại AI và Chủ nghĩa xã hội. Spoiler: Mình trước Trước tiên kể về điểm hạn chế của CNXH trước: CNXH tin vào một nền kinh tế do chính phủ hoàn toàn điều hòa, và sẽ phân bổ nguồn lực làm sao cho công bằng xã hội được xảy ra, tin vào ý thức của con người. Nên sẽ phát sinh ra một số vấn đề sau: - Chính phủ tập trung không thể nào kiểm soát được hết kinh tế của 1 Quốc gia. - Sự không công bằng là động lực phát triển => Nếu bình quân thì sẽ mất hết động lực, kinh tế trì trệ. - Phụ thuộc rất nhiều vào ý thức con người, đặc biệt là những người trong bộ máy nhà nước => Dễ xảy ra quan liêu Trong thời đại AI sắp tới những vấn đề trên dường như có thể được giải quyết: - Với AI, hoàn toàn tính toán được toàn bộ kinh tế của 1 Quốc gia. - Robot sẽ là nhân lực sản xuất chính, con người không cần phải lao động, tài sản thừa mứa. Tầng lớp vô dụng sẽ là tầng lớp đông nhất trong xã hội, lương cơ bản sẽ được thực thi, "Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu" sẽ thành sự thực. Ai muốn làm thì làm, ai không muốn làm thì cứ ăn chơi thôi, chả ảnh hưởng gì. - Blackchain là một ví dụ điển hình cho mô hình, quản lý hoàn toàn bằng một thuật toán gốc và toàn bộ con người sẽ giám sát lẫn nhau trong mọi trường hợp. Không lo sợ gian lận, hack v.v.. Vậy chủ nghĩa xã hội thật sự sẽ trở thành sự thật? Nhưng quan trọng Thế Giới lúc đó sẽ như thế nào? Liệu có giống trong Wall-E, loài người chỉ ăn chơi suốt ngày, và trở nên béo ú, chả biết cái gì. Hay ngược lại, con người sẽ được giải thoát khỏi bất công và tiền bạc, được tự do làm cái mình muốn?