một cô gái xấp xỉ 20 Spoiler: 1 mẹ nuôi Dạo này viết hơi nhiều thì phải, cứ ngồi ngẩn ngơ nhớ về quá khứ, đẹp chẳng đẹp, xấu chẳng xấu. Hồi bé bố mẹ bận đi làm, đẻ mình ra thì cai sữa cho ở với bà ngoại, nhà bà ngoại mình hồi ấy trên đường quốc lộ bắc nam, bán hàng nước. Bán chè đậu đen, trứng vịt lộn thuốc lào thuốc lá. dân xe khách với xe tải đường dài hay đỗ lại. xung quanh là dãy hàng cơm phở. Loại người gì cũng có. Thị phi gì cũng đủ. Mình cũng từng có một bà mẹ nuôi ở quán cơm phở đối diện, người ta gọi là bà Bình Bớp, vì ở nhà cơm phở đối diện có nhiều cô gái người ta vẫn gọi là cave. Mình không còn nhớ mặt mẹ nuôi mình nữa, chỉ nhớ mái tóc đen xoăn mì tôm đúng mốt hồng kông những năm 90 cùng với móng tay đỏ chót, son môi đỏ chót. Mình khi đó 4 tuổi, ông bà mình chẳng bao giờ cấm cản gì mình qua bên kia đường ăn chực cơm mẹ nuôi. Mẹ nuôi thích mình nhất có lẽ vì thời đó, chả có đứa nào có thể béo như mình cả. Khi đó thật tuyệt vời, mình cảm thấy mẹ nuôi là người đẹp nhất và tốt với mình nhất, bất kể bà là người như thế nào. Giờ nhà ông bà chuyển vào trong bờ sông, để tiếp tục một đoạn duyên gặp gỡ với những con người khác, còn mẹ nuôi mình nghe nói đã bỏ đi miền nam. Chẳng biết mẹ nuôi giờ như thế nào, có lẽ sống cũng chẳng phải là dễ dàng gì. Không biết còn nhớ đứa con gái nuôi này không, có biết nó đã 19 tuổi, đã là một cô gái rồi hay không. Bố mẹ thường không cho rằng đó là môi trường tốt. Về sau ông bà ngoại chuyển đến đường bờ sông, chỉ cách nhà cũ mấy trăm mét. Nhưng nó như 1 nơi tập dưỡng sinh, ngoại thế đào nguyên, vườn cây ao cá, yên bình tĩnh lặng. Thì ra, khoảng cách của môi trường tốt và xấu chỉ có vài trăm mét. Dù ở môi trường nào thì mỗi buổi chiều ông ngoại mình vẫn đi đánh vài con đề. Spoiler: 2 Một khi nào đó... Có những ngày hè rảnh rỗi, nắng tràn ngập sáng tươi. Quần áo thì mặc thế nào cũng được, lúc đi tông khi đi giầy, tôi cùng con dream và cô bạn gái rong ruổi khắp mọi nơi, từng ngóc ngách dở hơi kì quặc. Có khi chúng tôi đi lạc trên phố cổ, và dùng chiếc điện thoại dởm đời quay phóng sự. Nói linh tinh về bất cứ thứ gì đập vào mắt. Ví dụ như " mochi đậu đỏ ngon như thế nào, ờm.. có 2 em hoặc 2 bạn trượt patin rất cool đã cướp mất trái tim chúng tôi rồi tòa nhà này kiến trúc thật không ổn, chúng tôi đang lang thang trên phố và đường đã bắt đầu tắc, chúng tôi thích những chiếc mũ ở cửa hàng nón sơn quá nhưng ko có tiền mua, ờm... chúng tôi sẽ lấy ông chồng có ông bố giàu như bố chồng tăng thanh hà " ... Tôi thoải mái tự do lảm nhảm lải nhải rất to, quay clip và cười như chưa bao giờ được như thế mà không cần biết người khác nghĩ gì. Dù người ta có nghĩ chúng tôi kì quặc. Có khi buổi đêm mạo hiểm tới 1 nơi rùng rợn để đối mặt với bóng tối và đi qua bức tường sợ hãi mà ai cũng có để rồi thấy cảm giác chiến thắng lúc vượt qua. Có khi đi xem 1 buổi triển lãm gần khu phố cổ, con dream cà tàng cùng chúng tôi đi lạc tận đâu. Đến 1 địa điểm chẳng liên quan gì, trời thì mưa tầm tã. Những cơn mưa hè vẫn thường thẳng thắn như thế, đã mưa là mưa lớn. Ừ. Ướt hết rồi. Chẳng may đi lạc, lại tìm được 1 mái hiên với những cánh cửa cổ kính như những thước phim lãng mạn cùng giàn cây đầy thứ hoa chẳng biết tên gì, gác con xe xập xệ, ngồi bệt xuống đất nói chuyện như đã đi hết cả cuộc đời. Mỗi lần chúng tôi đi cùng nhau lại là 1 lần lạc đường, Nhưng mỗi lần lạc đường như thế, đều cảm thấy hóa ra số phận là rất khả thi. Đều gặp những điều nhỏ nhặt mà đẹp đẽ, đến những ngóc ngách vớ vẩn nhưng đầy mộng mơ. Để rồi bây giờ, chúng tôi có thể e ngại bất cứ điều gì nhưng không thể ngại ngần việc "đi". Khi 2 cô gái rong ruổi cùng nhau trong những tháng ngày thú vị như thế, chúng tôi đều nghĩ rằng, nếu như những điều tuyệt vời này, được chứng kiến, được trải nghiệm, được chia sẻ cùng người mình thích thì thật tuyệt vời. Đó sẽ là niềm hạnh phúc khi 1 góc riêng bé nhỏ trong tâm hồn, trong cuộc sống quanh co này sẽ trở thành góc riêng của 2 người giữa 7 tỉ người đầy ắp những cái chung~ Và tôi đã chờ cậu từ rất nhiều ngày tháng như thế, nhưng cậu đâu có xuất hiện. sau này, đến một ngày đông lạnh giá, tôi nhận ra, cái đẹp, cái thú vị, cái tuyệt vời và giản dị mà tôi trải nghiệm đó, không nhất thiết phải đợi cậu, chỉ cần được chia sẻ cùng ai đấy, chẳng cần rõ ràng, là người cùng sở thích, cùng đam mê, cũng suy nghĩ và cũng thật sự mong muốn trải nghiệm, thật sự có thể cùng tôi đi lang thang cùng trời cuối đất như cô bạn gái kia Thế là được. Spoiler: 3 Phật ? Trước giờ thích xem phim Trung quốc, cảm thấy văn hóa trung quốc nhiều điểm rất hay, và cũng nhiều vết nhơ muốn nghiên cứu, lịch sử trung quốc tuy là cái lịch sử ăn thịt người, nhưng cũng vô cùng lôi cuốn hấp dẫn. Đạo Phật xuất phát ở Ấn độ nhưng cũng từ Trung quốc mà phát triển rực rỡ, cũng ở Trung Quốc mà viết nên nhiều thiên truyền thuyết trái ngang. Lúc trước xem phim Kiếm vũ giang hồ, thấy 1 câu nói nhắc đi nhắc lại trong phim 3 lần, chẳng biết câu nói ấy từ đâu, biên kịch nào viết ra như thế, sau này tìm hiểu mới biết câu chuyện thế này. ”Phật hỏi Tôn giả A Nan Đà (một trong mười đại đệ tử của ngài ): - Con yêu người con gái ấy đến thế nào? A Nan Đà mỉm cười đáp rằng: - Nguỵên làm cầu đá, chịu kiếp 500 năm gió thốc, 500 năm nắng đổ , 500 năm mưa sa, chỉ nguyện người con gái đó, đi qua cây cầu " Một lúc đó thắc mắc, nhà Phật hóa ra cũng có những câu chuyện tưởng chừng hồng trần gió trăng thế này sao. Một lúc nhận ra, 500 năm dãi nắng dầm mưa ấy, bởi thế mà ông ấy mới là Phật. Lời giãi bày đại kỵ như thế nói với Như Lai mà nhẹ nhàng trong trẻo như gió thổi tháng tư ... Nhà Phật không phải không có thường tình nhi nữ, có một Lạt ma của Tây tạng là Thương Ương Gia Thố, sống vào khoảng thế kỷ mười bảy, dưới thời Khang Hy. Tương truyền Đạt lai Lạt Ma đời thứ 5 năm 1682 sau khi xây xong điện Bố Lạp Đạt thì qua đời, nhưng đệ tử thân tín Tang Kết Gia Thố vì muốn thâu tóm quyền hành nên cố tình bưng bít sự việc, suốt mười lăm năm không phát tang. Năm 1696, trong lúc bình định phản loạn, Khang Hy tình cờ phát hiện ra chuỵên này nên cực kỳ nổi giận. Tang Kết Gia thố liền kiếm người đem về một cậu bé mười lăm tuổi, bảo rằng đây chính là Lạt Ma chuyển thế, lập làm Đạt lai Lạt Ma đời thứ sáu. Kẻ thiếu niên mười lăm tuổi đó, cuối cùng lại được nhớ đến như một nhà thơ lãng mạn trứ danh - Thương Ương Gia Thố. Ông ta được gọi là một “Lạt ma nổi loạn”, bởi cách sống phóng túng, không tuân thủ sắc giới của nhà Phật . Kể ra cuộc đời vận số ngắn ngủi, vì chính biến ở Tây Tạng mà chịu lưu đày, mất khi chưa tròn 25 tuổi. Đúng là đóa phù dung, càng rực rỡ ly kỳ lại càng ngắn ngủi. Thơ để lại rất nhiều, mà chủ yếu là thơ tình. Nếu như A Nan Đà thong dong nhẹ nhàng nói ra câu trả lời ngọt ngào kia khi đã trở thành Phật, thì thương ương Gia Thố đã phải xé lòng "Thế gian nan đắc song toàn pháp Bất phụ như lai bất phụ khanh" Ở đời sao có thể vẹn toàn 2 ngả Không phụ như lai cũng chẳng phụ nàng Phật dạy phổ độ chúng sinh, nhưng chúng sinh đều như nhau hết vậy ai trong số đó có được nhiều tình cảm hơn. Phật dạy " bát khổ " Sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, oán năng ngộ khổ, ái biệt ly khổ, sở cầu bất đắc khổ, ngũ ấm xí thạnh khổ. Nhưng ở đời không trải hết 8 nỗi khổ đó, dù thiếu 1 vị thôi cũng đâu còn là cuộc đời, chẳng phải nhạt nhẽo vô vị lắm sao. Phật dạy sắc không không sắc nhưng chẳng phải chính phật cũng phải trải qua tình kiếp hồng trần mới có thể thành phật đó sao. Có lẽ đa phần người tu phật bây giờ chẳng thấu hết lời dạy của phật, phật ở trong tâm chứ không phải là 5 giới luật khô khan vô vị, là cuộc đời nhàn nhạt không mùi. Thương ương gia thố lòng đầy tạp niệm, thế mà cũng đi tu, còn là Lạt ma hàng cao nhất. Bởi thế mà Phật cũng còn có 1 triết lý " tu 10 kiếp mới trọn duyên uống 1 chén trà" để gặp một mối nhân duyên trong đời như là phải đánh đổi mấy kiếp lỡ dở trái ngang. Thì ra Phật rất đời, chứ Phật không xa, không cao, không thần thánh như lâu nay vẫn tưởng. Năm trăm năm cầu đá chờ người, dù người chẳng phải đức Như Lai ~ Spoiler: 4 tổng kết khi 16 tuổi ~ Không biết viết ghi chú lúc này có nên không... Nhiều khi thấy rằng mình may mắn hơn người bình thường vì khoảng thời gian tuổi trẻ của năm 16 và năm 19 được đổi chỗ cho nhau. Dù khi 16 tinh thần và tình cảm, tâm lý bết bát, suy nghĩ lệch lạc và có một cái nhìn méo mó hơn người khác nhưng vì thế mà lúc sang tuổi 19 mới biết trân trọng yêu quý, biết tận hưởng từng nụ cười ngây ngô trong sáng. Mình đã bước sang tuổi 20 và được cười như tuổi 16 Vì thế nên mình phải cảm ơn tuổi 19, cảm ơn năm 2013, (thực ra mọi điều tốt đẹp đã đến từ năm 2012 nhưng mà mang tiếng là note cuối năm nên bảo vậy -_-) Năm 2013 là năm khởi đầu nhiều thứ nhưng cũng nhiều thứ kết thúc trước giao thừa. 6 tháng đầu năm đầy trải nghiệm, đầy những điều mới lạ, đầy màu hồng và cũng nhiều lắm niềm hi vọng. Cứ thế nở hoa cái tình cảm trong veo như tình đầu~ chẳng vướng hạt bụi, chưa từng vấy bẩn bởi cái gì nghiệt ngã xung quanh, lúc vui thì vui kiểu hài hước tấm tắc, lúc buồn thì cũng là buồn kiểu đáng yêu bình dị Có điều mối tình học sinh trong sáng tiêu chuẩn nhất lại như bông hồng trong khối nhựa thông, cứ hồng tươi đẹp đẽ như thế, không bao giờ phai tàn bởi tháng năm nhưng cũng mãi mãi chẳng thể nở thêm một cánh. May mắn còn được một lần trải qua cảm giác thực sự của thứ tình cảm trong veo tuổi 16, không còn gì hối tiếc. 6 tháng cuối năm để kết thúc nhiều thứ, để nhắm mắt tiếc nuối đem nhựa thông đổ lên bông hồng tinh khôi trong vắt, để biết tình cảm là thứ không thể chày cối được rồi. Kết thúc cả những gì chóng vánh hay ho, nhanh đến nhanh đi, lửng lơ chẳng là gì. Nhưng chẳng kết thúc đâu những cuộc đi chơi 10 cây số chỉ để tiêu hết 20 nghìn~ chẳng kết thúc đâu những nụ cười như học sinh 16. Dù phải lớn, phải thực dụng hay phải thế này thế nọ thế lọ thế chai, thì vẫn mong được níu kéo, được sống ở tuổi 16 thêm 3 năm rưỡi nữa cùng với cái lớp 12, với thím Liêm, với boy vật liệu, với Minh râu, boy cấu tạo, các boy thi lại tư tưởng và những gơn bế tắc mùa thi. Sang năm 2014 rồi, mình sang tuổi 20, có người sang tuổi 21,22 hoặc như oppa Manh Hung Vu thì 26 ) Dù bao nhiêu tuổi thì chỉ xin năm 2014 vẫn được làm cô gái cười toe toét suốt ngày, bất chợt khóc trong mọi hoàn cảnh và chẳng thay đổi gì cả, vẫn bé nhỏ trong mắt gia đình, vẫn đi phá game các bạn và vẫn hết tiền mỗi cuối tháng Tuy nhiên mong là tình học tập của cô gái nhỏ nên tiến triển hơn. Chẳng muốn xin lỗi đâu, chỉ muốn cảm ơn rất nhiều người, cảm ơn gia đình, cảm ơn bạn bè, cảm ơn các anh yêu, anh êu, anh iêu hay là anh eo của em, cảm ơn các bà chị đang độc thân và vẫn chưa hề già, cảm ơn các em, các thím, các boy như boy vật liệu, boy cấu tạo, boy tư tưởng,... Tất cả mọi người đã đem đến cho cô gái 20 một tuổi 16 đáng yêu đầy màu sắc~ Spoiler: 5 Titanic và lần đầu tiên Biết đến phim tatanic từ khi học lớp 5, có chủ định muốn xem năm lớp 10. Nhưng vẫn để dành để xem cùng người yêu. Sau này quên quên nhớ nhớ, nhớ nhớ quên quên, lại quên không xem titanic. Thì bây giờ 19 tuổi, mới nhận ra mình đã đi sau lỗi mốt, tên 2 nhân vật chính và nội dung phim không biết đến lấy 1 chữ. Mình vẫn luôn nghĩ có 1 ngày chủ nhật, ở nhà cùng người yêu, nấu cơm dọn dẹp, rồi lười nhác đắp chăn xem titanic, đến lúc đó mình sẽ biết rốt cuộc nội dung phim là như thế nào, sẽ cảm thấy thế nào là lãng mạn, thấy thế nào là hạnh phúc. Và bất ngờ hôm nay xem titanic, sau khi nấu cơm dọn dẹp, trong 1 chiều ngày nghỉ man mát, nắng vàng, nằm lười nhác trên võng. Xem titanic. Một mình. Không 1 sự quấy rầy nào. Xem ra cũng không thấy có gì là không lãng mạn, không hạnh phúc cả. Khi mình nhìn thấy thứ gì đó tuyệt vời, như khi ngắm cảnh thành phố ban đêm trên tầng cao nhất, như khi màu vàng lúa chín bát ngát trời xanh ngập tràn trong mắt, như khi cắm xong 1 lọ hoa hồng dại, khi nhìn hoàng hôn đỏ tím tròn trịa giữa thanh sắt ban công, khi nhặt quả thông rụng gần thung lũng, hay lần đầu tiên xem titanic. Mình đều mong rằng có ai đó cùng chứng kiến với mình, cùng tán thưởng, hò hét, hay điên loạn. Nhưng không có. Cơ hội không phải là không có, mà vì mình có duyên quen biết với rất nhiều người nhưng không có duyên với 1 người nào như thế. Đến hôm nay đã là 1 việc mà mình chờ đợi mấy năm qua, cuối cùng nhận ra, hóa ra chuyện chờ đợi cũng rất bình thường, nháy mắt quay đầu lại đã mấy năm, mà cũng chẳng phải chờ đợi cái gì tuyệt đối cả. Và chuyện xem titanic 1 mình cũng không phải là thứ gì bất hạnh. Hôm nay xem titanic một cách rất tình cờ như thể số phận :v chẳng qua là chấm dứt 1 loại chờ đợi mà thôi. Rõ ràng mình vẫn luôn hạnh phúc dù không xem titanic. phù, chắc thế là đủ, hoặc quá nhiều. Thx mn type hộ
Có. Thấy dùng khá nhiều tính từ, miêu tả khá sinh động và tập trung vào cảm xúc. Có Fe. Cách kể giống hệt mình. Đặc biệt là dạng chỉ gợi ra sự việc chứ không miêu tả hẳn hoi, rất Ni ish, đọc chỉ thấy sự việc nhưng luôn cảm nhận được đánh giá (Fe) và cảm xúc bên trong. Se rõ, Fe cũng rõ. : ) Thêm nữa, bạn này không phải P, kể rất có thứ tự và sắp xếp (ít ra bên ngoài là như thế), không thích gì nói nấy. Ni rõ. F cao. Nói chung là đọc xong bài viết thì thấy rất quen thuộc và gần gũi : )
Mọi người đoán người này nhé Spoiler: Spoiler Tôi và bạn bè từ trước đến nay vẫn hay bảo, trong tình cảm người ta đến với nhau vì điều gì thì cũng vì điều ấy mà bỏ nhau đi. Ví dụ như đến với nhau vì tiền, thì khi có người thứ ba dư dả vật chất, đủ đầy điều kiện xen vào thì cuộc tình tự khắc chuyển giao cho người nhiều tiền hơn. Hay như đến với nhau vì dung mạo vẻ ngoài, thì đến lúc có người khác đẹp hơn, xinh hơn, bắt mắt ưa nhìn hơn, là tự khắc mình cũng mất trắng người yêu. Tương tự vậy, đến với nhau vì địa vị, vì sắc dục, vì mưu cầu cá nhân... rồi sẽ phải chấp nhận đến khi mình bị thay thế bởi những người tương tự như thế. Vậy câu hỏi đặt ra, đến với nhau vì điều gì thì mới còn mong người trường tồn ở lại? Vì tình cảm, vì sự đồng điệu của tâm hồn cả hai chăng? Sai hết! Vì tình mình ở ngay thời khắc này có thể là duy nhất, nhưng ai dám nói trước ngày mai lòng người không xoay chiều như gió đời thổi ngang ngược ngoài kia? Dù cho thực lòng đến với nhau bằng chân tình, thì cũng đến lúc phải đứt đoạn hạnh phúc, vì họ vô tình (hay hữu ý) tìm được một... chân tình khác ở cấp độ cao hơn về cảm xúc. Nên nhớ, chẳng có cái "tình" nào là tuyệt đối, bởi "tính tương đối" mới là cái cấu thành nên vạn vật trên đời. Nhưng chẳng lẽ mọi chuyện đều bi quan tiêu cực như thể ai rồi cũng phải đi. Là chân tình hay giả ý đều chẳng giữ lại được lòng người? Mà lòng người thì dò hoài không xong, hiểu hoài không hết. Chính bản thân chúng ta còn chưa thấu được toàn vẹn lòng mình muốn gì, thì đòi hỏi hiểu trọn lòng người khác, há chẳng phải là hoang đường lắm sao? Không hiểu mình. Không hiểu người. Đó mới chính là sự đoạn tuyệt rời đi rạch ròi nhất của chân tình Vậy nên, để hỏi tôi, đến với nhau vì điều gì thì mới không bỏ nhau đi vì điều ấy? - Tôi sẽ trả lời, chỉ 1 chữ mà thôi. Là HIỂU. Có hiểu thì sẽ thương, sẽ trân trọng, sẽ nhẫn nại, sẽ hiểu ra, thế gian vạn người, nhưng hiểu được ta, chỉ duy nhất có 1 con người. Và khi đã hiểu được nhau như thế, thì như một câu viết cũ trong sách của tôi từng ghi: "Dù có thất vọng, vẫn sẽ bao dung. Dù cho phụ bạc, vẫn luôn nhẫn nhịn. Dù ai quên lãng, mình vẫn thứ tha. Dù là đoạn tuyệt, lòng vẫn bất hối. Đó mới thật đúng nghĩa là tình thương chân chính - thứ tình cảm không cần báo đáp, không cần đền trả, sẵn sàng toàn vẹn trao đi..."
Type gì thì...ko biết, nên nhân xét nội dung vậy. Đoạn đầu đồng ý ý chủ đạo, thường người ta đến vì điều gì thì ra đi cũng vì điều đấy. Nhưng đến đoạn "hiểu" thì tự dưng ko phân tích tiếp, thành ra hiểu không thì đơn giản quá. Tỉ như đến vì hiểu nhau sau rời xa cũng vì ko hiểu thì sao? Vì có thể tưởng là hiểu được mà thực ra không, nên không hiểu cũng là cái hiểu đúng hơn về sau. Thứ nữa là nếu cho rằng thế gian chỉ một người hiểu được ta, như bạn tri kỷ, thì dựa vào đâu để xác định người đó? Nhỡ có một người đến sau còn thấu hiểu hơn nữa thì sao? Đến đoạn này lại có cảm giác bị lậm vào mấy cái truyện ngôn tình ba xu với những câu trích dẫn bóng bẩy nhưng ảo tưởng, không có thực sự kiểm tra hiệu quả thực tế.