Có vẻ mình dùng từ hơi sai.Mình xin đính chính lại: Fe là kiểu cảm nhận cảm xúc giỏi nhất do đó trong nhiều trường hợp bạn có thể lựa chọn hành vi bắt chước theo họ để tránh xung đột hoặc lặng lẽ rút lui.Và 2 hành vi đó tùy thuộc vào việc bạn nhìn nhận có đáng tiếp tục với nó hay ko Ví dụ: Trong đám bạn của bạn rủ bạn đi uống bia,bạn sẽ có lựa chọn sau: - Bạn ko thích uống bia nhưng vẫn muốn đi để làm vui lòng bạn bè,nghĩ là mình chịu được.Bạn sẽ mỉm cười và đồng ý - Bạn thích uống bia và gật đầu đi liền - Bạn ko thích uống bia và tìm cách rút lui trong yên bình như tìm cách giả vờ như bận chẳng hạn... Trường hợp 3 sẽ Fe sẽ khó nói thẳng với mọi người là ko thích mà sẽ tìm cách nào đó rút đi êm thấm Mình nghĩ Fe luôn luôn ưu tiên việc giữ hòa khí, nếu mà Fe mà bộc lộ cảm xúc thì thường cảm xúc đó là vui tươi,thân thiện còn nếu mà bày tỏ cảm xúc tiêu cực hay chống đối điều đó có nghĩa là Fe đã đi tới giới hạn chịu đựng buộc nó phải xả ra ngay rồi
@lemming96 Đọc báo thấy bọn tội phạm bị bắt thường phẫn nộ chửi: tụi này ăn gì mà ngu thế? Hành động được không bằng mất thế mà cũng ráng làm cho bằng được. Đặc biệt cái bọn chuyên giết người cướp của lại càng không biết nói gì hơn, trước khi định làm cái gì sao không chịu làm một bài toàn so sánh lợi ích cái đã rồi hẵng làm? Đúng là cái tội độc ác không nặng bằng cái tội ngu ~~
Chính xác như vậy, Fe coi trọng hòa khí. Khi rút lui nó khiến t phải giả vờ giả vịt trong nhiều trường hợp bất đắc dĩ--> cái này khá ghập ghềnh vì nói dối tốt trước tiên phải lừa được bản thân đã+đối mặt với nguy cơ bị phát hiện. Nhưng khs mình vẫn lựa chọn chắc vì khá coi trọng hòa khí và nể nang một mối quan hệ gì đó (có thể vì lợi ích còn bạn bè thì t sẽ cố gắng nói thẳng bất cứ giá nào). Dù có thể k ngại xung đột ở một số trường hợp nhưng phần lớn thì giờ t đều muốn yên thân và vô tư, chán ghét sự phân biệt con người với nhau, chia bè phái.... @Clear t thì đầu tiên cảm thấy nguy hiểm (tất nhiên theo bản năng cũng sẽ muốn loại trừ mối nguy hại) r sau đó sẽ suy nghĩ thêm các mặt khác nữa: về động cơ, trình độ của tên tội phạm..., về đám đông đang phẫn nộ và đòi diệt bỏ một cá nhân/nhóm nhỏ nào đấy, vv... @Huyên Linh. Nếu fake phải đè nén cảm xúc thật thì ở NT nó k quan trọng khi đang đối diện với sự phân tích, cân nhắc sự việc
Bạn có thể cho mình 1 vài link các trang có dịch sang tiếng Việt chính thức về các dạng function này được ko? Mình tới giờ mới chỉ biết tổng thể về MBTI do học từ TGM, mình muốn hiểu sâu hơn về các function như bạn đang miêu tả?
Mặc dù rất ko thích thói quen này nhưng nhiều lúc Ti-Ne làm mình thấy xuyên thấu được 1 cái gì đó ko đồng bộ, bất hợp lý về con người hoặc hoàn cảnh, và sẽ có phản ứng khá cực đoan với nó. VD như khi ENFJ "giả tạo" chẳng hạn, làm mình rất khó chịu với những người thể hiện tình cảm một cách qua loa hoặc "tầm thường". Đáng tiếc là khi họ thể hiện một cách chân thật và cũng nắm bắt dc nó, thì lại ko đủ khả năng để đáp lại cảm xúc của họ. Khi đó sẽ cần Ne để hãm lại việc bộc lộ Ti ra ngoài nếu nó ảnh hưởng đến công việc hoặc mối quan hệ hiện tại. Si đang phát triển thì thỉnh thoảng rút ra các bài học từ những vấn đề cực kỳ thường nhật và vặt vãnh, nhưng với INTP thì rất quan trọng nếu ko sửa đổi. Fe thì chưa thấy mấy mặc dù nhiều lúc có vẻ "chớm", nhưng hiện chưa muốn phát triển một mối quan hệ nào nên cứ kệ nó, để Si lớn đã rồi tự khắc đến nó.
Xem lại thì biểu hiện nhường nhịn ở mình là vì Ti hoạt động khiến mình nghi ngờ đáp án và cần thêm thời gian suy nghĩ + Fe (yếu hơn) khiến mình thấy cần thiết phải có sự công bằng giữa ng ở đây + Ne làm mình thấy k có gì là k thể (fuck Ne).
INTJ Ni-dom giúp mình hình thành vision về tương lai cho bản thân nhưng luôn phải giữ vững vision (có một khoảng thời gian mình trốn trong la la land, thiếu mục đích khiến bản thân insufficient kinh khủng). Đồng thời nó "giải mã" các loại hình tượng, ẩn dụ... (mình giỏi Văn ở mỗi chỗ này). Còn về khoản tiếp thu kiến thức thì mình có thể hiểu luôn kiến thức (cái này mình không biết là do func nào), chủ yếu các kiến thức mình chuyển nó thành ví dụ hình ảnh hay phép so sánh (Triều Tiên= Chí Phèo). Nhưng Ni thường khiến mình cứng đầu, không dễ thay đổi viễn cảnh của mình và không dễ chấp nhận khi người khác không tính đến tương lai của bản thân và khiến mình khó diễn đạt hay giảng lại kiến thức cho người khác (lạy các nhà giáo một lạy). Te đứng ra thực thể hoá đám vật chất tối của Ni, thường là planning, scheduling, chữ hoá kiến thức hình ảnh, đưa ra những result thực tế (điểm số,...), tính toán thiệt hơn (bạn mình từng nhận xét mình là ISTJ vì mình không phá luật khi mình chỉ tính toán phá mấy cái luật ấy chẳng có lợi gì cho mình). Duy chỉ Te khiến mình khá pushy, thiếu kiên nhẫn, đặc biệt là nói như sợ bị cướp mất lời. Fi thường chỉ đứng đấy làm màu, cảm xúc của bản thân thì khá mãnh liệt nhưng cứ im như hến (các Fe-user mình biết vui thì hét, buồn thì khóc... nói chung lắm lúc mình nghĩ nó insincere). Cộng thêm nó tạo ra urge để trở nên khác người, tách khỏi đám đông Se chủ yếu ngồi chơi xơi nước, hướng mình đến cái đẹp (đồ ăn ngon, âm nhạc...). Mỗi tội nó là inf nên mình rất thảm khi phải "in the moment" ( run lên bần bật, giật mình...) Cái này thì mình chẳng biết nên xếp vào đâu: Mình khá điên (điên có bằng cấp), trêu bạn là thú vui.
Chủ đề này hay vãi. Fi: mình có hai thế giới, một thế giới trong đầu và một thế giới ngoài đời. Trong đầu mình luôn là các cốt truyện tình cảm. Truyện này hết lại nối tiếp truyện khác, nối tiếp không ngừng. Nhất là khi kết hợp với âm nhạc, nó sẽ làm chất xúc tác để các câu chuyện được tiếp nối. Mình chỉ có thể cảm một chút với âm nhạc thôi. Thích bè, cảm nhận khúc nhạc ấy nhấn nhá chút sẽ hay hơn. Còn hội họa, văn,....dở tệ. Bởi thế mình muốn một cuộc nói chuyện sâu sắc hơn. Bởi vì tưởng tượng quá nhiều. Đâm ra mình trở nên cầu toàn. Cảm xúc lưu giữ ở một mức độ đó. Se: mình sống thiên về chịu đựng hơn. Chịu nóng, chịu đau. Thích cầm dụng cụ múa may. Nghe nhạc là tự soạn cho mình kiểu nhảy minh họa luôn. Hơi hấp tấp trong hành động. Phản xạ tốt. Hơi manh động. Ne: Điều mình thấy không phải Ne vì.....đến giờ vẫn không hiểu các triết lý trong triết học. Hoặc mất hàng chục năm để hiểu được. Những vấn đề như sự vận hành của xã hội, các nguyên lý của Einstein, bản chất sự vật, thuyết A thuyết B......nghe nhức đầu kinh khủng (mỗi lần gặp thằng bạn INTP). Si: mình không phải Si vì nhớ khá tệ. Nói trước quên sau, nói chuyện điện thoại nghe cái địa chỉ nhà. Vậy mà cúp máy cái cái số nhà chỉ là XX mà còn nhớ lộn. Mình mà làm việc với số là một thảm họa. Mình nhớ bằng hình ảnh, bằng ấn tượng. Ni: cái này người ta hay gọi là NGỘ, sau vài trải nghiệm, biến cố. Đôi lúc mình lại ngộ ra bài học gì đó. Đây là chức năng giúp mình rút ra bài học. Chứ không phải hai cái kia. Thỉnh thoảng vài lần trong đời, giữa mênh mông bộn bề, lại có giọng nói vang lên. Chỉ thoảng qua thôi. Thiền tập để phát triển chức năng này. Te.....chà, có Te nữa à. À trên đây chủ quan của mình, mong nhận được ý kiến khách quan.
Fi: mình có hai thế giới, một thế giới trong đầu và một thế giới ngoài đời. Trong đầu mình luôn là các cốt truyện tình cảm. Truyện này hết lại nối tiếp truyện khác, nối tiếp không ngừng (không liên quan gì đến F/T). Nhất là khi kết hợp với âm nhạc, nó sẽ làm chất xúc tác để các câu chuyện được tiếp nối. Mình chỉ có thể cảm một chút với âm nhạc thôi. Thích bè, cảm nhận khúc nhạc ấy nhấn nhá chút sẽ hay hơn. Còn hội họa, văn,....dở tệ (kỹ năng không phải chức năng nhận thức) Bởi thế mình muốn một cuộc nói chuyện sâu sắc hơn. Bởi vì tưởng tượng quá nhiều (liên quan đến N nhiều hơn). Đâm ra mình trở nên cầu toàn. Cảm xúc lưu giữ ở một mức độ đó. Se: mình sống thiên về chịu đựng hơn. Chịu nóng, chịu đau (chẳng liên quan?) Thích cầm dụng cụ múa may. Nghe nhạc là tự soạn cho mình kiểu nhảy minh họa luôn. Hơi hấp tấp trong hành động. Phản xạ tốt. Hơi manh động. Ne: Điều mình thấy không phải Ne vì.....đến giờ vẫn không hiểu các triết lý trong triết học (không phải có Ne là hiểu và ngược lại) Hoặc mất hàng chục năm để hiểu được. Những vấn đề như sự vận hành của xã hội, các nguyên lý của Einstein, bản chất sự vật, thuyết A thuyết B......nghe nhức đầu kinh khủng (mỗi lần gặp thằng bạn INTP (tại sao bạn chắc là INTP?)). Si: mình không phải Si vì nhớ khá tệ (Si chỉ chủ tâm ghi nhớ những thứ quan trọng, có ý nghĩa nhất định với mình) Nói trước quên sau, nói chuyện điện thoại nghe cái địa chỉ nhà. Vậy mà cúp máy cái cái số nhà chỉ là XX mà còn nhớ lộn. Mình mà làm việc với số là một thảm họa. Mình nhớ bằng hình ảnh, bằng ấn tượng. Ni: cái này người ta hay gọi là NGỘ, sau vài trải nghiệm, biến cố. Đôi lúc mình lại ngộ ra bài học gì đó (Si cũng thế?) Đây là chức năng giúp mình rút ra bài học. Chứ không phải hai cái kia. Thỉnh thoảng vài lần trong đời, giữa mênh mông bộn bề, lại có giọng nói vang lên. Chỉ thoảng qua thôi. Thiền tập để phát triển chức năng này. (bạn có thể tập luyện mọi kỹ năng mà bạn muốn)
Mình lại bị hơi khác bạn một chút, kiểu như bị confused giữa việc không biết mình đã thực sự hiểu chưa hay là do mình hiểu sai hoặc hiểu theo cách nào đó mà mình thấy mọi thứ đều có thể hiểu được, kiểu triết học phương tây hay lý thuyết vật lý hoặc thuyết nào đó thì đều có thể hiểu (ở mức độ nào đó) và diễn giải lại được. Nhưng lại thấy mình cũng ko thông minh lắm, nên lại quay ra nghi ngờ cái sự hiểu của mình. Ngoài ra chắc do mình học theo kiểu thông qua hình ảnh và liên kết, nên chắc sẽ phù hợp hơn vs mấy cái lý thuyết đó. Còn với triết học/ đạo giáo của phương Đông thì mình cũng đang gặp khó khăn, chắc do việc hiểu nghĩa của từ =.= Với Si thì mình nghĩ là mình ghi nhớ cảm giác, mọi thứ với mình cũng khá mơ hồ nhưng lại kiểu cảm giác quen thuộc. Cái khó nhớ nhất vs mình là tên, ko bh nhớ được tên người, địa danh thì đỡ hơn @@