Hồi còn đi học mình cũng hay viết lách. Bài này mình làm nhân đọc một cái entry ... đúng ra dài hơn nhưng lục lọi được có ngần này =). Đọc lại thấy hài phết =). Spoiler Đêm đêm nằm mơ phố Mơ những ánh đèn vàng Trời năm nay rét sớm Mưa thương người đa đoan. Mưa thương người đa đoan Thương kiếp người chìm nổi Mà đời thì rộng sâu, Mà đường thì trăm mối, Đêm đêm nằm mơ phố, Mơ tuổi thơ qua rồi, Mơ thấy mình bé lại, Nhưng chỉ là mơ thôi. Nhưng chỉ là mơ thôi Đường đời thì trăm mối Con đường nào đã qua Con đường nào chưa tới? Đêm đêm nằm mơ phố, Mơ những chuyện bạn bè Cuộc đời như sóng bể Xóa nhòa chuyện xưa đi. Xóa nhòa chuyện xưa đi Biết còn gì ở lại, Mà trần thế thênh thang, Mà người đời mê mải. Đêm đêm nằm mơ phố, Mơ những chuyện xa xưa... Đời là hai bờ nước, Người là khách đi đò. Người là khách đi đò, Đò qua sông một chuyến, Một chuyến đi không về, Biệt ly là vĩnh viễn. Đêm đêm nằm mơ phố, Mơ những chuyện chung riêng, Giữa mênh mông trời bể Ai người lạ ai quen. Ai người lạ ai quen, Đời người như cơn gió, Cơn gió thổi qua đời, Kiếp người như ngọn cỏ...
Cần gì phải quan trọng nó phải pro hả bạn Bạn mới làm thơ thì nghe nó dở hơi cũng đc mà, nghe nó vần là được rồi. Như là thơ con cóc, thơ bút tre cũng được. Ví dụ cái bài này là lần đầu mình làm nghe rất.... vô cảm ) Bình thơ triết lý về Tam Giác | Diễn đàn MBTI Việt Nam Cứ làm bừa 1 bài, rồi đọc lại, thấy không ưng ý thì sửa, bao h thấy ổn thì thôi, khỏi cần quan tâm người khác thích hay không đâu, làm thơ để cho mình là chính thôi Còn người khác thấy hay thì tốt. @Thuong Thơ còn tùy tác giả nữa. Có thể bạn đọc thơ của tác giả khác sẽ cảm được. Vì đâu phải ai cũng đồng cảm với tác giả được đâu đúng không ) Có thể nói bất kỳ 1 sản phẩm nào tạo ra cũng có thể có người mua, nhưng số lượng bao nhiêu thì không biết. 1 bài thơ có thể có 1 người thích, có thể có nhiều người thích, không quan trọng, quan trọng là cảm nhận mình thích, kệ người khác thích gì ko có nghĩa mình có vấn đề vì ko thích cái như ng ta thích.
Cảm xúc là cái thứ mang tính tự nhiên, ví như vô cảm mà bảo cố làm sao để cảm đc thì... bó tay. Còn bảo cố để viết cảm xúc ra cho tốt hơn thì có thể, dù cũng khó lắm. Thật ra mấy bộ môn nghệ thuật mang tính bẩm sinh là chủ yếu, luyện thì chỉ cố đến 1 mức nào đó tàm tạm thôi. @Đỗ Đức Long nghe bạn nói có vẻ bạn nghĩ làm thơ khó hơn văn hả? Ko đúng đâu. Tuỳ thiên hướng mỗi người thôi, người giỏi này, người giỏi kia. Nên bạn thấy thường nhà thơ thì chỉ làm thơ, nhà văn thì chỉ làm văn, bảo họ nhảy qua nhảy lại là họ bó tay đấy. Ngay cả Xuân Diệu, dù ông ấy viết văn cũng hay ví như Hoa học trò hay Toả nhị kiều nhưng kiểu đó vẫn chỉ là dạng thơ - văn xuôi ấy, nghĩa là vẫn có thiên hướng thể hiện cảm xúc chứ ko có kiểu xây dựng cốt truyện, thắt nút mở nút, v.v... đc. Ngược lại, mình có con nhỏ bạn viết văn hay cực nhưng làm thơ thì tệ hơn, cũng INFP như Long. Bài thơ của @Libera Scientia đi cùng với của @anayan đc đó, cũng nằm mơ phố . Hay là tại đọc bài của ana rồi LS mới có cảm hứng làm bài này? Mà bài của anayan là do ana viết hay người khác? Nếu ana viết thì ai bảo khô khốc nào . Mình thì thỉnh thoảng viết nhưng chưa bao giờ viết về đề tài yêu đương như thế bao giờ cả . Mà các bạn có văn chính luận thì đưa lên luôn cũng đc. Kiểu như phân tích, đánh giá, phê phán 1 tác phẩm, 1 quan điểm hay 1 sự kiện á. Mình hồi đó học văn cũng thích nhất là văn chính luận. Viết văn kiểu miêu tả hay phát biểu cảm nghĩ thường là mình cố gò đi 1 chút, và viết xong đọc lại vẫn ko thoả mãn, thấy thiếu tự nhiên, chứ chính luận thì thấy thoải mái vô cùng. INTP mà .
Tớ ở nhà cũng viết note để tăng kỹ năng viết nhưng cứ nghĩ đến thơ là xa vời lắm. Dù sao tớ thấy văn cũng vẫn trôi hơn kiểu có tí bản năng
Có cái bài này không phải sáng tác. Nhưng mà ký ức của bạn và các phiên bản trên mạng thì lại không giống nhau, nên thành ra viết lại thế này theo ý bạn... Ý tưởng thì y chang, chỉ là thay đổi từ theo ý bạn ) Có một thời sóng và biển yêu nhau Người ta bảo biển là tình đầu của sóng Sóng dạt dào ôm bờ cát trưa nóng bỏng Biển rì rào hát mãi khúc tình ca. Rồi một ngày sóng nông nổi đi xa Bao kẻ đến hẹn hò cùng với biển Biển cứ sợ sóng không về vĩnh viễn Nên đành lòng hò hẹn với vầng trăng. Sóng trở về, biển thấy vậy ăn năn Biển ngoại tình biển xanh đang mang tội Sóng thét gào chẳng hề tha thứ lỗi BIển một mình, một mình biển đơn côi. Có một lần anh đã nói em nghe Chuyện tình yêu chúng mình không đơn giản Anh quá phiêu lưu còn em thì lãng mạn Với thời gian thề hẹn cũng mong manh. Sóng bạc đầu từ đó phải không anh? Còn ngàn năm biển vẫn xanh huyền bí. Không đâu em, biển chẳng hề chung thuỷ Dẫu bạc đầu sóng vẫn mãi thủy chung Anh nắm tay em bên sóng biển muôn trùng Nghe dã tràng kể chuyện thời xa vắng Dù chẳng phải tình đầu anh trong trắng Chỉ mong em thuộc lòng cổ tích ngày xưa.