[Tâm sự] Thương người.

Thảo luận trong 'Giao lưu-Tâm sự' bắt đầu bởi Huyên Linh, 31/10/16.

  1. Huyên Linh

    Huyên Linh Guest

    Hôm nay đại loại là mình có đọc lại một tự truyện của Nam Khang - Bạch Khởi, Em sẽ chờ anh tới năm ba mươi lăm tuổi, và rồi mình đã khóc, và nhớ tới một người.

    Kì thực người đồng tính hay song tính mình quen không phải ít, vì một lẽ nào đó mà họ bị hút về phía mình và ngược lại, dù có thể nói rằng mình là dị tính. Nhưng người mình nhớ tới này... lại là dị tính, chỉ quen biết qua mạng mà thôi. Và mình nhớ cậu ấy đã viết ở một comment trên mạng (trên facebook của người yêu cũ của cậu ấy) đại loại nói rằng đồng tính và các giới tính khác với đồng tính là lệch lạc tâm lý, với giọng điệu bên ngoài là thuần phân tích :), nhưng dựa trên những thứ cậu ấy đưa ra làm bằng chứng, và cách cậu ấy phản hồi lại chị kia, mình cảm thấy cậu ấy đã cố tình chứng minh như vậy.

    Dù có thể không đúng, nhưng cậu ấy luôn tạo cho mình cảm giác cậu đặt mình lên trên tất cả, sẵn sàng bỏ tất cả xuống để nâng mình cao lên. Trước đây mình và cậu ấy chỉ hay trao đổi câu chuyện tình cảm của hai bên, nên mình không để tâm nhiều tới khía cạnh đó. Nhưng sau này mình chuyển hướng sang những điểm khác của tình cảm, cậu ấy cũng không kể chuyện nữa, thì những suy nghĩ cậu ấy chia sẻ trên mạng càng làm cho mình suy nghĩ nhiều hơn, và theo thời gian thì, nó càng ngày càng tiêu cực...

    À, có một cụm từ mà nhiều người dùng để chỉ những kiểu người như cậu ấy, là "bọn trẻ trâu thích chứng tỏ mình có học."... :> Mình thì không đồng ý với cụm từ này lắm, vì đơn giản mình nghĩ là, có thể những người như cậu ấy không đồng cảm, thông cảm với những điều kia, hoặc đơn giản là có lối suy nghĩ phê phán, vậy thôi.

    Mình không phải là người đọc nhiều, nhưng mình thích nghe chuyện, hmm... Có lẽ hồi nhỏ, bố mình đã thường xuyên kể những câu chuyện nghịch lý rất nhiều nên khả năng đồng cảm cho người khác của mình ở mức khá. Mình loanh quanh ở trên mạng thì thấy những ý kiến phê phán rất nhiều, nhiều lúc ở vượt qua ranh giới khách quan và đạt tới mức là bới móc... Và nó làm mình thấy... muốn bệnh...

    Ừ thì mình cũng nhớ là cậu ấy cũng có nói rằng suy nghĩ tiêu cực là tốt hay đại loại là bảo vệ cho lối suy nghĩ tiêu cực ấy. Nhưng dù sao, mình cũng không thể phủ nhận là dù mình đã cố gắng đồng cảm với cậu ấy và những người như vậy, mình vẫn thấy, không tốt một chút nào. Cậu ấy nói rằng chẳng qua tiêu cực vả thẳng thắn quá dù vẫn là sự thực nên người khác không thích, nhưng thực tình không phải vậy :)

    Đò là sự vô cảm khiến mình thấy kinh sợ.

    Nói quá lên và đơn giản đi, thì giống như là, chỉ một người nghèo khổ, là mày ngu như chó, chẳng có cái gì tốt đẹp cả, nghèo là do mày thôi; giống như chỉ một người đang giãy chết vì chích ma tuý quá liều, cười khảy, cho chết.

    Ừ, hôm nay lúc mình khóc, mình đọc comment miệt thị đồng tính bên dưới, và tự hỏi, nhân cách chó tha như này sao? Sau đó bình tĩnh lại thì, tự hỏi, lúc viết/nói những điều tương tự, người ta có nghĩ đến thương người không? hay chỉ chăm chăm lấy chút ít số má cho mình?

    Dĩ nhiên là cậu ấy dùng từ ngữ lịch sự làm vỏ bọc, nhưng thực sự nó vẫn khiến mình kinh ghê.

    Có thể là giá trị bên trong của mình khác cậu ấy, có thể mình cảm thấy vậy là đáng khinh đáng ghét, nhưng cậu ấy thì không. Hmm... dù sao thì, mình nghĩ đó là nguyên do chính khiến mình không còn muốn liên quan gì tới cậu ấy nữa...

    Dù sao, cậu ấy thực sự nghĩ gì, cảm thấy gì thì mình không thể nào biết chắc được, mình chỉ cảm nhận vậy thôi.

    "Còn hai con mắt, khóc người một con
    Còn hai con mắt, một con khóc người..."


    - Bùi Giáng-Trịnh Công Sơn.
     
    Last edited by a moderator: 31/10/16
    surphi10 thích bài này.
  2. Huyên Linh

    Huyên Linh Guest

    :p Hình như mắt của TCS không phải là thương người =]], nhưng thôi bác Trịnh cho cháu mượn tẹo :>> Nha?
     
  3. Haru Nakano

    Haru Nakano Guest

    Đang tò mò cụ thể post đấy viết gì... Quan trọng là phân tích như thế nào chứ giọng điệu lịch sự hay khinh người ko liên can. 2 cents của mình: Một ý kiến trái chiều với mình nhưng phân tích lập luận tốt, hoặc đưa ra một góc nhìn/ý tưởng mới thì vẫn có giá trị học hỏi tham khảo nào đó.
     
  4. Huyên Linh

    Huyên Linh Guest

    Mình không nhớ kĩ, nhưng mà đại loại là cậu ấy nói rằng chưa ai nói/tuyên bố/nghiên cứu/chứng minh ( một cách chính thức và đáng tin cậy) rằng đồng tính là tự nhiên, rồi nói rằng dị tính là mainstream ~

    @Haru Nakano : Nói lâu lắm rồi, từ đông năm ngoái thì phải :-? Nên thông cảm hyhy ^~^
     
  5. dfuz6

    dfuz6 Guest

    Cái này đâu có gì sai đâu nhỉ. Đồng tính có phải inborn hay không vẫn là chủ đề đang được thảo luận. Vì theo tất cả những gì mình biết (như tài liệu này) thì đồng tính bị loại khỏi danh sách mentality disorder thuần túy vì lý do chính trị mà không có một nghiên cứu nào. Và cho dù bản chất đồng tính là inborn thì cũng không thể khẳng định tất cả các biểu hiện đồng tính là inborn. Hậu quả của sự thương người cao đẹp đó của các bạn là người đồng tính bị cô lập và bị từ chối điều trị dù có nhu cầu vì đồng tính không được xem là bệnh. Chẳng hạn đồng tính (hoặc một biến thể gần với đồng tính) không phải inborn mà là disorder thật thì cái lòng nhân từ của các bạn cũng chẳng khác gì nói với một người bệnh là "anh vẫn bình thường nên anh không được phép điều trị, hãy vui vẻ mà sống" (xem thêm)

    Mình thấy các trào lưu này cũng là một dạng áp đặt tư tưởng lên người khác. Bạn Linh quen bạn bè đồng tính song tính của bạn, bạn muốn họ được vui vẻ thoải mái, bạn thấy đồng cảm với người nghèo, với người nghiện, bạn có lòng nhân đạo của bạn. Người khác như mình cũng quen bạn bè đồng tính song tính của mình, mình biết cuộc sống của họ, mình muốn tìm cho họ một giải pháp, mình muốn biết họ thực sự có vấn đề gì. Mỗi người có lòng nhân đạo của người đó.

    Kiểu trào lưu mà áp đặt cảm xúc lên lý tính thì nó dập tắt phản biện từ trong trứng nước rồi, hễ ai nói ngược lại cảm xúc thì chưa cần hiểu người ta nói gì đã vội vội vàng vàng chụp cho người ta cái mũ vô cảm vì nó ngược lại với những gì họ "cảm nhận". Những người ấy cũng khiến mình hết sức sợ hãi. Kiểu ngay trong bài viết của Linh đã có nhiều ý đá nhau chứng tỏ người ta viết khác với ý Linh hiểu, nhưng chính Linh dù tự viết ra cũng không nhận ra mình hiểu sai: "nói rằng chưa ai nói/tuyên bố/nghiên cứu/chứng minh ( một cách chính thức và đáng tin cậy) rằng đồng tính là tự nhiên" - tức là KHÔNG thể khẳng định đồng tình là tự nhiên, khác với "nói rằng đồng tính và các giới tính khác với đồng tính là lệch lạc tâm lý"- tức là KHẲNG ĐỊNH đồng tính là lệch lạc tâm lý và càng khác với "miệt thị đồng tính" như cách Linh hiểu.
     
  6. lemming

    lemming Guest

    lại động đến vấn đề giới tính, cái này họ không hiểu thì họ nói thôi, nói nhiều, mình thấy chỉ là vấn đề chấp nhận, cụ thể là mình, hết sức tự nhiên và chả có gì k ổn cả
    giọng điệu không nói lên được gì nhiều so với nội dung, dù cũng đáng cân nhắc như HL tâm sự, phân tích mà logic thì phân tích cái quái gì t cũng nghe, k thì khó nghe lắm, kiểu như
    vch, sự thực là sự thực chả có tiêu hay tích cực gì ở đây cả
    k buồn bàn (y)

    Đồng ý với quan điểm "give the evil his due", hắn là hắn thế thôi dù lương thiện ở mức nào. Có vài ba ý tưởng vay mượn "đạo đức" để bảo vệ bản thân cũng gây ra nhiều hệ lụy đáng buồn, hậu quả phải gánh k chỉ một người
    **
    Nhiều quan điểm Fedom vs Fidom trái ngược hẳn nhau, t thấy nó hình thành nên hẳn hoi pattern, chắc cũng cùng cảm nhận nhưng Fidom hay tiếp cận từ kiểu "mình đang cảm thấy gì?" đến "người này đang cảm thấy giống mình"-->hiểu, Fedom "người này cảm thấy gì"-->"mình cũng cảm thấy thế/mình k thấy thế/thế k là hay.."-->hiểu, p thế k nhỉ?
    Tất nhiên dùng cảm nhận, tình cảm để tiếp cận một con người có thể thấy được nhiều thứ của anh ta (có thể chính xác) nhưng theo t nếu đánh giá về nhân cách hay gì đấy thì ổn (hoặc k ổn vì có nhiều hệ quy chiếu khác nhau) nhưng về mặt ý tưởng hay tư duy thì có lẽ hơi ..@@. (k biết tả sao)
    **
    thanh niên này đang làm trò hề, chả có gì phải bảo vệ, chắc nó chưa nghĩ thông nên luẩn quẩn, khổ mà tội vãi, cố lên em/anh
     
  7. lemming

    lemming Guest

    đây gọi là thương hại, vì thương này rất có "hại"
    k vấn đề gì khi ng ta có quyền cảm nhận/nói lên cảm nhận cá nhân, nhưng mỗi người một khác nên không hiểu nhau, đây là chuyện bình thường, nên diễn ra vô tư, vui vẻ. Vd như nhiều bạn nói e bị khùng nhưng chưa ai cho rằng e nên "bình thường" cả-->cuộc sống hp :v
     
  8. dfuz6

    dfuz6 Guest

    @lemming: nếu là cá nhân bộc lộ với nhau thì đúng rồi, hiểu thì hiểu không hiểu thì thôi. Nhưng mấy trào lưu có ảnh hưởng tới xã hội mà áp đặt cảm xúc lên lý tính thì nó dập tắt phản biện từ trong trứng nước còn gì. Hễ ai nói ngược lại cảm xúc thì chưa cần hiểu người ta nói gì đã vội vội vàng vàng chụp cho người ta cái mũ vô cảm thì thành ra tất cả ý kiến chỉ theo một chiều, không cân xứng.

    Mình mới sửa lại cho rõ ý rồi.
     
    rogp10 thích bài này.
  9. lemming

    lemming Guest

    ^:v
    cái này có vẻ "dễ hiểu" nè. Người hiểu lầm thì không hiểu đúng đối tượng rồi. Nhưng "người bị hiểu lầm" thì có khả năng hiểu "người hiểu lầm".
    ^cái này e hỉu, rae cứ tự do nói ra first thought
    từ cá nhân đến tập thể nó cũng nhanh lắm, hai người tương tác với nhau cũng có sự áp chế tinh thần/ý tưởng lên nhau, rồi lên người khác..e nghĩ xh hạnh phúc là kiểu tiếng nói cá nhân với nguyện vọng tập thể được tự do phản biện?
    giống "xem thái độ rồi quyết định", dễ gây khó xử cho những ai quen trưng ra poker face/mặt khinh đời
     
  10. dfuz6

    dfuz6 Guest

    Xã hội hoàn hảo thì không biết, nhưng mình không tin có tri thức "tuyệt đối đúng" (ít nhất là trong tầm nhận thức con người), có thể nó đúng nhưng nó chỉ đúng trong một phạm vi nào đó thôi.

    Về chuyện tiêu cực/tích cực thì thực ra là: khi xuất hiện cái tích cực quá đà thì song song với đó cũng là cái tiêu cực quá đà, kiểu cơ chế tự cân bằng. Ở thời điểm nào đó thì cái này có thể là tích cực, cái kia ngược lại, nên thực chất không có phe tốt phe xấu gì hết. Chẳng hạn cái gì càng nhiều fan thì càng lắm anti-fan, cái gì càng nhiều người ghét thì cũng sẽ càng nhiều người thích, có cánh tả thì sẽ có cánh hữu. Cả trong lịch sử, dù trong một thời điểm ngắn nào đó thế giới có bị hệ quan điểm nào đó bao trùm thì sớm muộn gì một hệ quan điểm đối lập với nó cũng sẽ hình thành. Điều này thực ra là tốt chứ không phải xấu vì nó giúp cho xã hội không bị chi phối bởi "chân lý" nào. Xã hội lý tưởng theo mình là xã hội không còn bị phân cực như vậy mà tiến về vị trí cân bằng. Nhưng hiện để thăng bằng trong xã hội không thăng bằng rất là khó, nên chẳng hạn như mình thì mình chọn cách tìm ra cái xấu trong cái mọi người nói tốt và ngược lại.
     
    surphi10Haru Nakano thích bài này.

Chia sẻ trang này

XenForo Add-ons by Brivium ™ © 2012-2013 Brivium LLC.