Đoán type qua bài viết

Thảo luận trong 'Thảo luận' bắt đầu bởi dfuz6, 21/1/16.

  1. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    Hay gặp isj ghia mà. Mình thì nghĩ hay có ở sư phạm ^^
    Mình quen mấy T toàn nghĩ mình là ng cảm xúc :3 :3 :3 vì kiểu hay gặp vấn đề với cảm xúc hơn :3
    Cùng phòng có isfj. Thấy nó kiểu có biểu hiện bên ngoài khá rõ type: làm việc ngăn nắp, kế hoạch, có dự liệu, truyền thống, đúng luật, đi sớm/đúng giờ, khá là có phương pháp, hay giữ lại những đồ đã dùng để tái sử dụng, là người chi tiêu hợp lý nắm rõ giá cả thị trường, thường không vung tiền lung tung mà rất có kế hoạch, kiểm soát cuộc sống và bản thân rất tốt.
     
    lyndhAnita thích bài này.
  2. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    Có cái gì khá đồng điệu với tớ :))
    Tớ đoán ifp.
     
    Anita thích bài này.
  3. Eau

    Eau Guest

    Mình cũng thấy đồng điệu. Nhiều Si. Lúc nào cũng có cảm thức về thời gian mong manh trôi đi.
     
    Anita thích bài này.
  4. Anita

    Anita Guest

    Người này là một nữ ISFP
    Cảm giác "đồng điệu" có lẽ do Fi
    Cảm giác "nhiều Si" có lẽ do hoạt động của cặp Se-Ni(dễ bị nhầm với cặp Ne-Si)

    Xuyên suốt bài viết là Fi-Se(+1 ít Ni về thời gian)
     
    Đỗ Đức Long, EauMây Trời thích bài này.
  5. Đây là 2 trích đoạn chọn lọc của một truyện ngắn hại não thuộc về một tác giả mạng.

    Trong truyện có nhân vật là Niềm Tin và Nỗi Sợ được nhân hóa từ tâm trạng của nhân vật chính.

    Mấy ngày hôm sau, Nỗi Sợ không về, còn Niềm Tin thì vẫn bặt vô âm tín. Tôi leo lên xe trong vô định và máy móc, không lo nghĩ vẩn vơ mà cũng không hy vọng vào một tương lai sáng tươi gì đó. Tôi đến công ty, ngồi vào bàn làm việc – cái ghế tựa màu mật ong vẫn ở đây, lặng im và vô hại. Mở máy tính lên, lòng trống trải, tôi biết mình đang bận, bận với một đống công việc dồn ứ ở ngay đây. Ngay đây này…..

    Thường thì bận, ào một cái, thế là nó bắt đầu ập tới. Không báo trước. Không từ từ. Bận tới từ đâu? Hình như là nó tới từ một nẻo trong tâm hồn thì phải. Để tay lên ngực trái, chạm tay lên môi mình, thấy điểm bắt nguồn của bận, gần gặn mà cũng xa xôi. Lười biếng nhỏ giọt qua ngày, chảy vào vùng trũng mang cái tên “deadline”, biến chất thành một cái gì gọi là bận. Nhiều khi nằm nghe tim đập, tôi cảm nhận rõ giọt lười li ti trong từng mạch máu.

    Giọt rơi tí tách. Nghe thân mình tan ra.

    Giọt rơi ào ào. Thấy tim mình không còn đủ sức.

    Nhiều khi nhìn thấy mình sắp rơi xuống từ thác cao, mà chỉ thích ngồi im lặng, rồi cười. Tay chân rã rời, và trái tim chẳng còn sợ hãi.

    Thời gian không có Nỗi Sợ hay Niềm Tin đang từ từ bào mòn tôi, nó đang ăn mòn từng tế bào của tôi. Tôi biết, những tế bào rồi cũng trở nên biếng lười vì thiếu đi một nỗi sợ chết hoặc một niềm tin sống. Rồi một ngày chúng sẽ ngừng cựa quậy, còn tôi cũng sẽ ngừng tồn tại trên cõi đời này.

    Nhưng tôi sẽ không để mọi chuyện diễn ra như thế nữa. Tôi bắt đầu tìm kiếm lại Niềm Tin cùng với đam mê. Những cái deadline sẽ phải đợi chờ, tôi sẽ không chiều chuộng chúng. Tôi sẽ làm công việc của tôi tỉ mỉ và cẩn thận với tất cả tình yêu, bởi bây giờ, tôi không sợ trừ lương, tôi không lo bị đuổi. “Sau đó, Niềm Tin sẽ quay về!” Lúc nghĩ ra điều ấy, tôi chợt cảm nhận thấy thoảng trong không khí cái mùi gỗ đàn hương nhè nhẹ của nhiều năm trước. Dường như, ở ngoài kia có một luồng khí rất sáng và rất ấm. Tôi nhắm mắt, mỉm cười khe khẽ, vì tôi biết Niềm Tin của tôi sắp trở về.

    Chỉ cần một chút nữa thôi.

    Tối nay thằng bé phẫu thuật lần cuối. Ngoài trời tối, tôi vẫn ngồi trong văn phòng công ty, ôn lại chút hoài niệm và đợi chờ một cuộc điện thoại. Nhưng dưỡng khí ở đây càng về đêm càng loãng, khó thở, tôi quyết định lên xe, lao ra ngoài đường để kiếm tìm chút không gian thành phố. Chiếc wave cũ kỹ có lẽ cũng sắp trống không như tôi, với những lít xăng được đong trên một cây xăng gắn chip gian lận. Cái xe vắt kiệt dòng xăng cuối, sòng sọc chạy vì thằng chủ của nó. Còn trong lồng ngực tôi, máu vẫn giọt giọt rơi xuống tận đáy tim, và tôi hiểu rằng, tim mình đập không phải chỉ vì mình. Tôi sống không phải chỉ cho tôi, mà tôi sống vì nhiều người khác, giống như cái xe này, nó chạy không phải cho riêng nó mà còn là cho tôi.

    Chẳng hiểu vì lí do gì đó mà tôi đi tới đây. Xe đã hết xăng, vừa vặn đỗ trên cây cầu dây văng đẹp đẽ vắt mình qua dòng sông Hồng. Tôi nhìn về thành phố phồn hoa, những nóc nhà xếp chồng lên nhau thành vô vàn tầng lớp, từ tầng nghèo nhất đến những tầng giàu. Tự hỏi những người không nhà được xếp ở đâu trong những tầng lớp ấy, bởi tôi vừa gia nhập thế giới của những kẻ vô gia cư.

    Căn hộ được bán một cách chóng vánh, hai phần ba số tiền được gửi vào nam, phần còn lại chuyển cho mấy đứa trẻ mồ côi trong chùa. Tôi cũng đồng thời để lá đơn xin thôi việc vào ngăn bàn vị sếp già đáng kính. Thế là trắng tay, vậy cũng được, chỉ mong lòng mình đừng trắng nữa. Hóa ra, con người sống không phải chỉ cần một niềm tin hay một nỗi sợ, mà con người cần cả hai thứ ấy. Hãi Sợ để không chết một cách ngu ngốc, Tin Tưởng để không trở thành “người trong bao”[*]. Hãi Sợ để cẩn thận trong từng quyết định, Tin Tưởng để dũng cảm thực hiên kế hoạch của mình.

    Hãi Sợ để bảo vệ những gì thân thuộc, nhưng cần Tin Tưởng để mang những gì thân thuộc đến một chân trời tốt đẹp hơn.

    Cây cầu đang vãn người. Gió thốc vi vút qua từng sợi dây văng. Tôi trèo lên thành cầu, tay trái vòng qua bám lấy một dây văng, tay còn lại vươn ra đón gió. Trong một thoáng chốc, thời gian thốt nhiên chững lại và phảng phất thấy mùi gỗ đàn hương theo gió hắt qua không gian chống chếnh. Tôi quay đầu. Phía bên kia đường, người đàn ông ấy đang tựa lưng vào thành cầu, nhìn tôi và nhè nhẹ mỉm cười.

    Tôi nhìn sâu vào đôi đồng tử đen nhánh ấy một lúc thật lâu rồi chuyển ánh mắt, hướng về phía thành phố phồn hoa – cái thành phố mà ý thức của tôi đã quả quyết đến vạn lần rằng: “Giữa lòng Hà Nội thì không có đom đóm” và mỉm cười thật khẽ. Nhìn từ xa, Hà Nội vẫn lấm chấm đèn màu, chấp chới trong đêm như những con đom đóm.

    Chú thích:
    [*] "người trong bao": Tên một truyện ngắn xuất sắc nhà văn Nga Anton Chekhov đồng thời cũng là danh hiệu của nhân vật chính trong truyện – Belikov. Belikov đại diện cho tầng lớp trí thức bảo thủ và hèn nhát thời Nga Hoàng. Anh ta luôn sợ sệt trước tất cả mọi thứ trên đời, tới nỗi lúc nào cũng mặc kín mít: “giày cao su, cầm ô và nhất thiết là mặc áo bành tô cốt ấm bông”, tất cả mọi thứ đều được đựng trong bao, sống khép kín và luôn luôn đề cao cảnh giác.
     
    Chú NùnAnita thích bài này.
  6. lemming

    lemming Guest

    ^đọc qua phong cách có vẻ là của NP, nữ, chắc E>>I, Fe > Fi
     
    Ngón Cạnh Ngón TrỏAnita thích bài này.
  7. @lemming @Anita Hai người đang đoán chính type của mình đấy à? =))

    Lemming đoán NP, E>I, Fe>Fi --> ENTP
    Anita trưc tiếp hơn, đoán INFP
     
    Anita thích bài này.
  8. lemming

    lemming Guest

    ^ khồng, đoán ENFP mà thấy Fi hơi ít
     
  9. ENFP wing ENFJ?
    ENFP loop Te?
    ENTP loop Fe?
     
    Huyên Linh thích bài này.
  10. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    Cũng đoán infp
     

Chia sẻ trang này

XenForo Add-ons by Brivium ™ © 2012-2013 Brivium LLC.