Cà vạt đen, cà vạt đỏ và bệnh tâm thần phân liệt

Thảo luận trong 'Các chứng tâm lý' bắt đầu bởi surphi10, 19/9/17.

  1. surphi10

    surphi10 Guest

    Tâm thần phân liệt là chỉ một rối loạn tâm thần khi mà các giác quan, các dòng suy nghĩ của một người không liên kết được với nhau, mọi thứ xảy ra trong bộ não là những đốm rời rạc.

    Cách để Nhận biết bệnh Tâm thần Phân liệt

    Đây là một bệnh tâm thần nghiêm trọng, và có xu hướng ngày càng xấu theo thời gian. Mặc dù chúng ta đều trải nghiệm một mức độ nào đó triệu chứng của tâm thần phân liệt, nhưng đa số chúng ta đều không phải lo lắng quá nhiều về bệnh tâm thần này.

    Nhưng sau khi nghe câu chuyện "Cà vạt đen, cà vạt đỏ", có thể bạn sẽ thấy nó thân thuộc đến đáng sợ. Trước hết, hãy nhìn vào định nghĩa tâm thần phân liệt phía trên: tâm thần phân liệt là khi mọi thứ xảy ra trong bộ não diễn ra một cách rời rạc, không liên kết, mâu thuẫn. Trong câu truyện này chúng ta sẽ đề cập đến khía cạnh tư duy.... Câu truyện như sau:

    Một đứa con, tuổi còn rất nhỏ (học cấp 1), có 2 cái cà vạt, một mày đen và một màu đỏ.
    Cậu mang 2 chiếc cà vạt đi hỏi mẹ: "Mẹ 2 chiếc cà vạt này, chiếc nào đẹp hơn?"
    Mẹ cậu đang bận rộn, liếc qua cậu bé và mắng: "Ngu, tất nhiên là màu đỏ đẹp hơn màu đen!"
    Điều gì sẽ diễn ra? Đứa con mặc định rằng màu đỏ đẹp hơn màu đen.

    Ngày hôm sau, khi mặc một bộ đồ nguyên một cây đen, nhớ lời mẹ, đứa con đeo chiếc cà vạt màu đỏ. Khi người mẹ thấy, lại mắng: "Ngu, sao không lấy cái cà vạt màu đen mà đeo, màu đen đẹp hơn nhiều!"
    Cái quái gì đang diễn ra vậy? Đỏ và Đen cùng đẹp hơn, Đỏ và Đen cùng xấu hơn? Trong đầu đứa con mới học tiểu học sẽ lập tức xảy ra mâu thuẫn, tư duy hiện giờ của cậu không hề logic, không hề liên kết với nhau một tý nào. Chúng ta, đọc câu truyện hoàn toàn có thể hiểu hoàn cảnh vì sao người mẹ nói như vậy, và người mẹ cũng hiểu vì sao bà nói như vậy. Nhưng cậu nhóc vốn quá nhỏ để hiểu được chuyện, và bắt đầu tự mâu thuẫn. Mầm mống cho tâm thần phân liệt bắt đầu!

    Đó chỉ là một câu truyện nhỏ mình học đc ngày hôm nay, nhưng rõ ràng mang một thông điệp lớn mạnh rằng, hãy cẩn thận khi dạy con. Câu truyện để lại khá nhiều dấu ấn trong mình, vì có thể mình từng phải đấu tranh để vượt qua những trường hợp tương tự.

    Hồi nhỏ, còn nhỏ xíu, mình không thích ăn cơm nóng, mình thích để cơm nguội rồi trộn canh vô ăn. Mẹ mình thấy và bảo: "Ngu vậy, cơm nóng ăn mới ngon chứ?"
    Lúc đó với một đứa trẻ thì lời mẹ luôn đúng. Nhưng mà tại sao thế nhỉ, rõ ràng mình thấy ăn cơm nguội ngon hơn cơ mà? Ăn cơm nóng, nóng lắm, sao lại ngon được? Cảm giác của mình, hay mẹ mới đúng? Cảm giác của mình có vấn đề ư?

    Mình rất nhớ câu chuyện trên của mình, vì thứ nhất, nó chỉ đại diện cho quá trình trưởng thành của mình từng rất bị áp đặt như vậy, trong khi bản thân mình lại cảm thấy khác. Dẫn đến một quá trình đấu tranh giữa cá nhân và chân lý (mọi đứa trẻ sẽ vô thức coi mẹ là chân lý) trong mình, từ khi mới là một đứa trẻ. Dẫn đến quá trình lớn lên, mình đã rất khốn khổ khi trong nhiều tình huống, đứng trước một sự việc, mình không thể xác định được quan điểm của mình, mặc dù rõ ràng mình biết mình muốn gì (tất nhiên là ở mức độ nhẹ thôi, chứ chưa phải đi nhà thương đâu :v), và cũng dẫn đến một sự tự ti khi thể hiện quan điểm cá nhân. Cảm thấy mình không xứng đáng, i'm so broken!

    Hiện giờ thì mình đã cải thiện tốt hơn nhiều rồi. Không ai có thể phủ nhận việc tính cách của họ chịu ảnh hưởng rất nhiều từ ba mẹ (phản kháng, hoặc chấp nhận). Mình cũng vậy. Nhớ hồi cấp 2, khi tiếp xúc với bạn bè, mình đã chọn cách phản kháng, và tự chọn những tính cách mình thích từ bạn bè, tập luyện theo đó ~ Đây cũng là lúc mình có phòng riêng, và tiếp xúc rất ít với gia đình.

    Đơn giản là mình không thích tính cách của gia đình, và những tính cách hiện có lúc đó của mình (phải nói lại, gia đình mình rất tốt, nhưng tất nhiên, như nhiều gia đình khác, không có gì hoàn hảo).

    Cấp 3 là khoảng thời gian, mình rất nhạy cảm với óc tưởng tượng và ý tưởng của mình. Cũng là quãng thời gian cảm thấy tâm thần phân thiệt có gì đó thật gần gũi, thật hấp dẫn. Mình đã lên mạng lùng sục những thứ rất kỳ lạ, có khi rất đáng sợ, cũng có khi rất bình thường, và cố gắng đọc, xem hết chúng, để du nhập mọi trường phái vào trong đầu. Để mọi thứ có thể rối tung lên trong đầu và xào nấu thành 1 cái gì đó tuyệt vời! Vài lúc đang ngủ mình có thể nghe thấy nhạc ầm ĩ xung quanh lúc 4 giờ sáng (tất nhiên chả ai bật nhạc lúc đó) ~ Tồi tệ nhất là mình cảm thấy điều đó thật tuyệt vời =.=

    Và cuối cùng chẳng có gì xảy ra, vẫn bình thường :D Nói chung đó là quá trình trưởng thành của mình, ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách hơi thần kinh của mình hiện giờ :v

    Thế nên, sau này có con, hãy chú ý hơn nhé :D
     
    Last edited by a moderator: 20/9/17
    ccl, chuột ngố, Winter Hexagon2 others thích bài này.
  2. rogp10

    rogp10 Guest

    Nào giờ mới nghe định nghĩa kì lạ này.
     
    surphi10Anita thích bài này.
  3. surphi10

    surphi10 Guest

    Vì đó là định nghĩa của mình ~ Và phải công nhận nó có giá trị riêng của nó chứ, đúng không :D

    A: Bạn phải nói thật sự chính xác, để những kiến thức vô đầu người nghe là chính xác.
    B: Bạn phải nói thật sự dễ hình dung, để nó vô đầu người nghe.

    P/s:
    Schizophrenia is characterized by distortions in thinking, perception, emotions, language, sense of self and behaviour. Common experiences include:

    • Hallucination: hearing, seeing or feeling things that are not there.
    • Delusion: fixed false beliefs or suspicions that are firmly held even when there is evidence to the contrary.
    • Abnormal Behaviour: strange appearance, self-neglect, incoherent speech, wandering aimlessly, mumbling or laughing to self.
    WHO | Schizophrenia
     
    Anita thích bài này.

Chia sẻ trang này

XenForo Add-ons by Brivium ™ © 2012-2013 Brivium LLC.