Mình có hai người cô ở nước ngoài, mỗi năm mới về VN. Một người nóng nảy, thẳng thắn bộc trực. Một người trầm tĩnh, sâu sắc tình cảm. Cả hai người họ không hợp nhau, giữ khoảng cách thì yên bình nhưng nói chuyện sẽ thấy bất đồng. Mình thích cô trầm tĩnh hơn dù nhiều người nói cô khó tính nhưng mình lại nói chuyện rất hợp, nhưng con em họ mình lại hợp với cô bộc trực kia hơn, họ nói chuyện rất ăn ý. Tóm lại, phải hợp tính mới có thể mở lòng nói chuyện thoải mái được. Nói chuyện không được vậy dùng hành động đi, không cần nói nhiều chỉ cần đủ để duy trì quan hệ, dùng hành động quan tâm họ để thay lời nói thể hiện tình cảm của mình, đến một lúc nào đó tình cảm đủ lớn hai người có thể nói chuyện thoải mái hơn.
how you know you're fucked up.. phần một. viết cái post luôn nên đừng lo lỗi lặp từ. Spoiler Bạn đang trẻ. Ừ bạn đang rất trẻ. Tuổi 15 bước vào cuộc đời bạn với biết bao nhiêu hứa hẹn. Địt mẹ bạn cùng lớp. Địt mẹ bốn năm cấp hai chẳng có gì vui vẻ. Bạn luôn cố gắng học tập và chúng nó cứ trêu chọc bạn tiếp đi, và giờ thì sự chiến thắng ngọt ngào này là của bạn. Sẽ chẳng còn những ngày ngủ dậy và tự hỏi thế giới này chưa kết thúc à? Tại sao bạn không ngủ mãi mãi cơ chứ? Sẽ chẳng còn những ngày bạn đi học về và đạp xe vòng vòng thay vì về nhà mặc dù bạn rất đói. Ừ, bạn chẳng muốn tới trường, cũng chẳng muốn về nhà. Bạn ghét và sợ cả hai nơi. Bạn ghét trường vì mấy lũ chó ở lớp học, bạn ghét về nhà vì bạn chẳng muốn bị quát mắng, đánh đập, chì chiết, sỉ vả thêm nữa. Nhưng giờ thì khác rồi, cuối cùng thì bạn cũng đã tự giành được cho mình một ít sự hạnh phúc nào đấy. Bạn ghét toàn bộ thế giới này, chính xác ra thì bạn ghét chính bản thân. Bạn biết một con bé xấu xí, vụng về, nhút nhát là bạn. Và bạn biết nó đang kéo bạn xuống. Bạn biết mình xứng đáng với những thứ tốt hơn, bạn biết bạn đáng lẽ ra có thể hoàn hảo hơn. Và bạn ghét mẹ của bạn vì chính vì bà và những lời chửi bạn như chó đã hủy hoại mọi sự tự tin trong bạn và khiến bạn đau khổ như vậy. Chính bà là người đã gửi bạn vào cái trường cấp hai đó.Chính bà đã chẳng bao giờ dạy bạn làm sao để bớt đen đúa. Chính bà luôn đùa và làm bạn tin rằng bạn rất tồi tệ. Ừ nhưng giờ thì khác rồi. Bà chẳng thể cướp được điều này ra khỏi bạn. Và mặc dù bạn bị chửi là đồ thần kinh, nhưng bạn luôn bỏ rất nhiều thời gian ra để đọc nhiều thứ. Bạn thích thế, đọc sách luôn xoa dịu bạn một cách mơ hồ, làm bạn hạnh phúc một cách mơ hồ. Có lẽ nó làm bạn quên đi ngoài kia bạn chẳng có ai cả. CHẲNG AI YÊU THƯƠNG BẠN, mọi thứ và mọi người luôn tìm cách sỉ nhục bạn. Nhưng sách thì không. Sách và những kiến thức đó luôn dịu dàng với bạn. Bạn nhập học. Ừ mọi thứ với cấp ba có vẻ tốt hơn, ít ra không ai công khai chửi bạn là xấu xí. Bạn im lặng và chọn góc lớp ít ai để ý nhất để ngồi. Bạn học bài và hiểu bài nhưng không bao giờ giơ tay. Bạn chẳng thấy vui. Mặc dù bạn cười rất nhiều. Bạn lúc nào chẳng cười nhiều. Bạn lang thang trên mạng nhiều hơn và nhiều hơn để đọc về các thứ bạn thích. (Và dĩ nhiên là mẹ bạn luôn mắng bạn nhưng bạn quen rồi). Nhờ đó bạn gặp anh. Anh chẳng khác gì một luồng sáng, một cánh đồng hoa cỏ dại với những con suối chảy róc rách đẹp như mơ với một lạc trong hoang mạc là bạn. Nhưng bạn chẳng có cảm xúc gì, anh chỉ đơn giản là thế. Trái tim bạn từ lâu đã đóng băng rồi. Mặt cười mà mắt có cười đâu. Chỉ có anh nhìn ra. Hai bạn cuốn lấy nhau như thể hai vị thần ngồi ở mộc góc vũ trụ bỗng một ngày tìm thấy nhau như là định mệnh vậy. Bỗng bạn thấy cuộc sống dễ chịu hơn, đồ ăn ngon hơn, bạn cười thật hơn. Bạn thấy dường như cô đơn là thằng nghèo đói nào đó hay ăn xin trước cửa nhà bạn nhưng đã bị công an phường xúc đi rồi. Anh nói anh thích bạn. Thích á? Bạn nói không... bạn không thích anh, không thích anh như đã từng yêu cô ấy. Làm sao bạn có thể có tình cảm với anh khi mà mỗi ngày bạn vẫn bí mật nhìn theo cô ấy và có hàng ngàn cây kim đâm hàng ngàn nhát vào con tim bạn, đau thấu xương. Anh nói thích bạn lần hai. Và bạn tự hỏi... có khi nào... Phần hai sẽ có... ngày mai...
Mưa lạnh teo. Đang lạnh nên hông muốn làm gì cả, hiuhiu. Co chân vào một góc, ôm con mèo trên đùi và bật nhạc nghe *hắt xì*. Lạnh quá huuu
Gia đình bạn 6 người. Một mình bạn là N. Không ai hiểu lời nói của bạn. Bạn nói đểu họ tưởng bạn nói thậtKhông ai có cùng óc hài hước với bạn. Bạn nói đùa họ cũng tưởng bạn nói thật Họ nghĩ bạn lập dị. Họ nghĩ "người bình thường" thì không ai giống bạn. Bạn thấy thật khó sống. Gia môn quả bất hạnh À không bạn quả bất hạnh
"không phải là bạn không nhận ra vấn đề của bản thân. từ rất lâu rồi, bạn đã nhận ra có gì đó rất không ổn bên trong bạn, nhưng đơn giản là bạn tìm ra mọi cách để bỏ quên nó. cơ chế tự vệ của bạn luôn là chìm vào trong con người mà bạn đã từng sở hữu trước khi bạn gần như không thể chịu đựng nổi cuộc sống này. bạn là một người hai mặt, hầu như mọi người đều như vậy; bạn là một diễn viên, chỉ là không chuyên mà thôi. cả thế giới này là một sân khấu, shakespeare đã từng đặt bút như vậy từ xưa xửa xừa xưa, và bạn hoàn toàn đồng ý với ông ta. câu nói ấy làm bạn thoải mái, bạn cảm thấy an toàn khi biết rằng mình vẫn có thể lựa chọn. trong cuộc sống của bạn, bạn diễn một vai diễn mang tên chính mình, nhưng đó là điểm chung duy nhất giữa con người bạn và vai diễn ấy. khi bạn diễn, bạn không cần phải là một người đã quá mục ruỗng, bạn không cần phải là một người sợ hãi quá nhiều thứ, người mà tuyệt vọng cảm nhận rằng không có gì trên thế giới này đủ thú vị để níu chân người đó. thay vào đó, bạn có thể là một người thu hút, một người bừa bộn, một người nghiện thuốc rất nặng, một người nhảy trên bàn rượu và tán tỉnh bất cứ ai người đó muốn. nhưng với em, mọi chuyện lại khác hẳn. với em, đôi khi bạn cảm thấy con người thật của bạn có thể không tuyệt vọng nhường ấy. những điều em làm vượt xa tất cả những gì người khác đem đến cho bạn. và vì vậy, bạn muốn giữ em ở bên cạnh mình, mãi mãi."
Ờm, tính ra học trong hè thật gấp gáp. Học 5-6 tuần là phải thi nữa trong khi mình chưa kịp tiêu hoá hết. Đã vậy còn không có điểm giữa kì. Đóng tiền học trễ, sợ cấm thi. Coi học phí từ hồi 3 tuần trước mà hết hạn đóng tiền kẻ đãng trí này mới nhớ ra lo lật đật chạy vào ngân hàng đóng.