Trước có đọc một truyện ma tác giả nói vệ bản chất của sự vĩnh sinh bất tử, đại khái thế này: Một hệ thống từ khi sinh ra, giá trị entropy sẽ luôn tự động từ thấp hướng tới cao, từ trật tự hướng tới hỗn loạn cho đến khi bản thân nó hủy diệt. Đó là 1 quy luật của vũ trụ, quản chi hằng tinh một ngày rồi cũng sẽ tắt. Một hệ thống, nếu muốn tồn tại, muốn giảm tốc độ gia tang trị entropy thì phải không ngừng hấp thú giá trị (hay năng lượng) từ ngoại giới. Đây là quá trình trao đổi chất bắt buột mà bất cứ hệ thống nào, từ cá thể sinh vật, cộng đồng, quốc gia hay cả một nền văn minh đều như vậy. Theo một hệ thống càng ngày càng phát triển và hoàn thiện, nguồn năng lượng cung ứng cho hoạt động của nó sẽ ngày càng lớn. Một ví dụ chính là các đế quốc trong lịch sử luôn không ngừng hướng ra bên ngoài mà xâm lược, khuếch trương, đặc biệt khi trong nội bộ có vấn đề thì càng tiếp tục mở rộng xâm lấn, khuếch trương để lấy giá trị từ bên ngoài để ổng định nội bộ bên trong. Nhưng khi bờ cõi của chúng rộng tới một mức nhất định, có thể vì giới hạn bởi tư liệu sản xuất, thể chế chính trị, vì đủ thứ nguyên nhân khiến cho việc xâm chiếm bờ cõi bị chửng lại, đế chế đó nếu không tìm ra con đường nào khác để phát triển, ắt sẽ dần tiêu vong, thoái hóa dần. Như việc ăn uống của con người, dung thuốc men, khoa học kỹ thuật để kéo dài tuổi thọ cũng là một cách tang cường hấp thu giá trị từ bên ngoài để duy trì sự sống của bản thân, giảm tốc độ của việc gia tăng giá trị entropy tron g thân thể của mình. Như vậy trên đời này vồn không có bất kỳ một hệ thống nào là tồn tại vĩnh cửu, vì hoạt động trao đổi chất của chúng luôn lệ thuộc vào thế giới bên ngoài. Nếu bằng cách nào đó cân bằng giữa quá trình tiêu vong và tái sinh của một hệ thống , hay nói cách khác là cung cấp năng lượng đủ để khiến khiến giá trị entropy của hệ thống chững lại, không tiếp tục gia tăng thì hệ thống đó sẽ được coi là “ngụy bất tử”, và chừng nào ngoại giới còn cung ứng đủ năng lượng cho hệ thống đó, hệ thống đó sẽ tiếp tục tồn tại. Nên giả sử như có 1 ngày, năng lượng(giá trị ngoại giới) không còn đủ để cung ứng cho hệ thống đó, hoặc năng lực hấp thu giá trị từ ngoại giới gặp vấn đề, không thể phát triển hơn được nữa để duy trì cho sự phát triển của hệ thống, hệ thống đó sẽ từ trật tự hướng vào hỗn loạn và cuối cùng tiêu vong. Vd như một người dung thuốc trường sinh để gia tăng tuổi thọ, nhưng nếu một ngày thuốc hết? Ở đây tác giả giả đưa ra một giả thuyết, nếu muốn chân chính vĩnh sinh bất hủ, thì 1 hệ thống phải tự có khả năng tự tạo ra năng lượng để bản duy trì hoạt động, mà không cần hấp thụ năng lượng từ ngoại giới, thì hệ thống đó chính là chân chính vĩnh sinh, quản chỉ có một ngày vũ trụ hủy diệt, hệ thống đó sẽ vẫn tồn tại. Nhưng đây cũng là một nghịch lý, sao có thể tự bản than mình tạo ra giá trị (năng lượng) mà không cần trao đổi chất với ngoại giới? Mà khoan nói đến chuyện đó, một hệ thống khi không cần trao đổi chất với ngoại giới tức là một hệ thống khép kín, bất biến, thường hằng không đổi. Mà quy luật của vũ trụ vốn là, vạn vật đều luôn chuyển động và thay đổi, lại thêm một nghịch lý. Nhưng mà thực ra, có một thứ phù hợp với khái niệm “bất biến”, đó là cơ sở pháp tắt vật lý cơ bản của vũ trụ, hoăc rộng hơn chính là bản thân vũ trụ, nó lấy cái gì để duy trì bản thân tồn tại hàng tỷ năm? Mà chừng nào nó còn tồn tại, thì cơ sở pháp tắc vật lý vẫn sẽ tốn tại. Một cách tương đối mà nói, có thể xem những thứ này cũng là một dạng vĩnh sinh bất hủ. Tg cũng cho rằng, một sinh mệnh tiến hóa được tới mức này (trở thành một thế giới, một loại pháp tắc của riêng mình) chính là đã khắc ghi vào đa vũ trụ dấu ấn về sự tồn tại của chính mình, chừng nào đa vũ trụ còn thì sinh mệnh đó vẫn sẽ tốn tại mãi. Thế cũng coi như là nửa bước siêu thoát rồi. Như vậy, để một hệ thống trở nên vĩnh sinh bất hủ, nó phải tồn tại như là một dạng pháp tắt của vũ trụ, hoặc bản thân nó phải chính là một vũ trụ, một thế giới. Tuy nhiên cũng không có gì chứng minh được 1 thế giới sẽ mãi tồn tại đấy. Đồng thời, với một sinh mệnh nhỏ nhoi như chúng ta mà nói, muốn siêu thoát, muốn tiến hóa thành 1… thế giới, muốn được đa nguyên vũ trụ khắc ghi sự tồn tại của chúng ta (nghe như save file ấy) thì nghe có vẻ thật xa vời.
"Cảnh Công nước Tề đi chơi núi Ngưu, trèo lên mặt thành, ngắm trông rồi tràn nước mắt vừa khóc vừa nói: - Đẹp quá! Thật là thịnh vượng! Thế mà nỡ nào một tuổi một già, bỏ nước này mà chết đi. Giả sử xưa nay, người ta cứ sống mãi, quả nhân quyết không nỡ bỏ nước Tề Lũ Sử Không, Lương Khưu Cứ thấy vua khóc, cũng khóc theo Một mình Án Tử đứng bên cạnh cười. Cảnh Công hỏi: - Quả nhân hôm nay đi chơi thấy cảnh mà buồn. Không và Cứ đều theo quả nhân mà khóc, một mình nhà ngươi cười là nghĩa làm sao? Án Tử thưa: - Nếu người giỏi mà giữ mãi được nước thì Thái Công, Hoài Công đã giữ mãi. Nếu người mạnh mà giữ được nước này, thì Linh Công, Trang Công đã giữ mãi. Mấy ông vua ấy mà giữ mãi, thì vua nay chắc đang mặc áo tơi đầu đội nón lá, đứng giữa đồng mà lo việc ruộng nương, có được đâu chỗ này mà lo đến cái chết. Chỉ vì hết đời này đến đời kia, thay đổi mãi đến lượt nhà vua, mà nhà vua lại than khóc thật là kỳ lạ quá! Nay tôi thấy vua bất thức, bầy tôi lại siểm nịnh hùa theo, cho nên tôi cười Cảnh Công nghe nói lấy làm thẹn, rót chén rượu tự phạt, rồi phạt Không, Cứ, mỗi người một chén."
Con người ko nằm ngoài quy luật có sinh có diệt của vũ trụ. Không có gì đảm bảo vũ trụ này cũng bất tử nốt. Nhưng kéo dài lão hóa thì ko phải là cái gì phản tự nhiên lắm. Nếu tập luyện lối sống khắc kỷ thì có thể trẻ lâu hơn mà ko phải phụ thuộc vào ngoại lực như thuốc thang máy móc. Chết tốt nhất là ko nên để lại dấu vết.
Trong series Legacy of Kain cũng có một chủng tộc gần như bất tử là Vampire. Chủng này tuy vẫn bị giết bởi tác động vật lý nhưng ko chết vì tuổi già. Thậm chí càng già càng tăng sức mạnh. Bị nguyền bởi blood curse nên vampire cần phải hút máu sinh vật để duy trì và gia tăng sức mạnh, nhưng ko cần ăn uống ngủ nghỉ. Bọn này ko sinh sản mà truyền blood curse qua con người để biến họ thành vampire mới với một phần sức mạnh thừa kế. Tuy nhiên vampire này ko giữ dc ký ức và trải nghiệm kiếp human của mình nên cũng khó coi là một dạng bất tử. Nếu sống hòa bình với nhau và biết dùng sức mạnh từ curse để chống lại ngoại xâm thì có thể coi chủng này là trường sinh bất tử. Thế nhưng lịch sử thế giới Nosgoth cho thấy vampire đánh nhau với human, Hylden qua hàng thiên niên kỷ mà vẫn ko dứt. Điều này có thể lý giải là vì bất tử về mặt sinh học nên vampire ko bị ảnh hưởng mạnh từ trải nghiệm vật lý. Như cảm giác đau đớn về thể xác tuy có nhưng sống lâu nên cũng "chai", và ko có kích thích tinh thần từ hoạt động sinh học như ăn uống ngủ nghỉ sex... Nên sống càng lâu thì tích lũy và khao khát thỏa mãn các trải nghiệm tinh thần càng lớn, như quyền lực danh vọng... rồi dẫn đến xung đột và nội chiến. Con người có 3 giai đoạn cơ bản của cuộc đời là trẻ(non nớt), trưởng thành(sung mãn nhất), già rồi chết(yếu ớt). Nhưng vampire sức mạnh vật lý chỉ tăng chứ ko giảm nên tinh thần và suy nghĩ bị dồn nén, trở nên dị biệt cô lập vói bên ngoài. Đến thời điểm bùng phát thì gây chiến hoặc hành động phi lý trí để giải tỏa. Trong các tham vọng trên phải kể đến sở hữu ý chí tự do(free will). Free will là ý chí tự quyết định hành động bản thân mà ko tuân theo một quy luật khách quan nào. Trong world thì tất cả sinh vật đều bị ảnh hưởng bởi bánh xe định mệnh(wheel of fate), thứ quyết định soul của 1 sinh vật sống chết, luân hồi như thế nào. Main là nhân vật may mắn duy nhất có free will khi dc phục sinh từ vampire thành wrath nên bị bọn corrupted có quyền lực thao túng từ đầu tới cuối, phá vỡ bao cái time travel pardoxes... Ngoài ra phải kể đến một villain có khả năng time travel nên biết dc quá khứ tương lai người khác, chuyên gia thao túng con người và lịch sử. Con người nếu có sống đủ lâu chắc một ngày nào đó cũng sẽ tìm cách "phá vỡ" các quy luật vật lý để thỏa mãn cảm xúc cá nhân đơn thuần...
Thông tin là kết quả của việc trích xuất data (plr, meaning what are given). Bản chất sự tồn tại của thông tin hay tiền thân của nó là data không phụ thuộc vào nó mà phụ thuộc vào sự tồn tại của sinh vật thu nhận nó. Nếu ko có con người, hay bất kỳ sinh vật nào chứa nó, thông tin sẽ không tồn tại. Ví dụ cơ bản nhất là hàng đống ngôn ngữ đã biến mất. Hoặc giả sử thông tin lưu trong ổ cứng, nếu nhân loại biến mất thì dữ liệu đó không còn là thông tin nữa, nó sẽ chỉ là 1 khối vật chất vô nghĩa nếu ko có con ng
Còn tùy vào góc nhìn nữa, theo phân cấp DIKW thì kiến thức là tập con của thông tin, thông tin là tập con của dữ liệu. Thông tin là data đã qua xử lý trong một context. Kiến thức là thông tin có ý nghĩa, đúng sai, được chấp nhận hay ko... Kiến thức là thông tin nhưng thông tin ko phải kiến thức. Thay thông tin trong đoạn trên bằng kiến thức sẽ chuẩn hơn. Vì kiến thức là thông tin có ý nghĩa nên nó gắn liền với nhận thức con người, kiến thức chỉ "tồn tại" nếu con người tồn tại. Ngôn ngữ trong trường hợp này là kiến thức. Còn thông tin ko nhất thiết phải là data dc xử lý bởi con người mà có thể bởi tự nhiên. Như thông tin di truyền dc lưu trữ trong DNA của tất cả sinh vật sống, tồn tại trc khi loài người xuất hiện.
Theo như 1 số fiction đã đọc, 1 người bình thường sống quá lâu (vạn năm trở lên) mà muốn chết cũng không được (tự sát lượng tử chẳng hạng) sẽ có khuynh hướng tâm thần, sa đọa. Trừ khi ý thức, tâm linh cũng tiến hóa cho phù hợp với cuộc sống dài dằng dặc, còn không tâm lý của người bình thường không chịu nổi việc sống quá lâu mà không thể chết .