Thì ra wind my spring là chém gió mùa xuân, cơ mà giờ đang là mùa hạ P/s: With me, today is my gloomy Sunday =]]
Hốt cả hền quả gu gồ tren lết )))))))))))) Quả tản văn deep bảo sửa cho có tâm truyền tải cảm xúc mà nó thế này đây. Vãi cả những ngày CN dùng để nằm, chém gió về mùa xuân. Tuyết em đọc tụt cả mood Nùn eiii
@Thiên Di Even though there were anger, hate, and resentment, it will be buried as the time passes. And there will be only good times to be remembered. The love will be buried as well as the hurt.
Hic, không biết tại sao mình kiểu khó giữ mqh và nói chuyện thoải mái với cô giáo. Đội tuyển có mình với nhỏ bạn thân (isfp) được xem là học trò cưng của cô, cũng thân thiết với cô hơn người khác. (Mà kiểu trường mình thì giáo viên với học sinh quý nhau, tình cảm trong sạch lắm không như mấy trường thành phố hay chuyên mà đồng tiền, danh tiếng, giật giải là cái đầu tiên đâu.) Nói chung là tình cảm có, thế mà mình chả bao giờ biết nói gì với cô hết (cho dù mình là một đứa nói lắm). Nhỏ bạn mình thì (hướng nội hơn mình nhiều) nó rất dễ nói chuyện với ng khác mà kiểu tình cảm tự nhiên chóe k phải xã giao gì đâu. Ý mình là nó gần gũi được với người khác Rõ ràng mình thấy nó sâu sắc, hướng nội hơn mình rất nhiều, mình kiểu người vớ vẩn liên thiên không được kín đáo sâu sắc như nó, thế mà mình vẫn không thể gần với người khác, cũng như k biết nói gì, cư xử thiếu tự nhiên với cô lắm Mình còn toàn tránh mặt vì mình ngại xã giao hời hợt, nhưng mình cũng biết im lặng mãi mqh cũng trôi xa Sao họ có thể nói chuyện thoải mái với cô/ng khác thế nhỉ
Vì muốn mua một chiếc tai nghe, mà tìm hiểu hơn 1 tuần về các thể loại tai nghe in ear, earbud, on ear, over ear, rồi các dải âm bass, mid, treble, xong rồi tìm hiểu qua tai nghe bluetooth, tai nghe gaming các kiểu, cuối cùng là các thể loại nhạc. Trong khi vẫn biết tai mình là tai trâu, nghe cũng chả phân biệt được nhiều :v Rảnh, quá rảnh mà
Mặc dù đã quen với các loại trách nhiệm mà mình phải gánh nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy muốn trốn khỏi chúng nó ghê.
Sáng 7 giờ dậy, ăn ổ bánh mì rồi code xíu tới 9 giờ đi ngủ tới 1 giờ dậy ăn cơm trưa, xong lại ngủ tiếp tới 4 giờ dậy ăn chiều, xong nằm nằm lại ngủ tiếp tới 9 giờ mới dậy tắm, giờ lại buồn ngủ tiếp. Ngày này là ngày gì mà thèm ngủ
Spoiler: chuyện linh tinh :D Trước lúc đi ngủ tôi hỏi bà: "Con chuột hôm nọ thế nào rồi ạ? "Chết rồi. Bà thấy nó chết ngồi trong chậu đấy. Chắc cuối cùng không ngoi được nữa." "Thế à? Con đã đổ thêm tý xà phòng vào nước cho nó thơm mồm." "Thơm mồm!" Bà cứ cười mãi. Như câu chuyện rất dí dỏm. Nếu con chuột đấy là một con người thì sao nhỉ? Nó đã lẻn vào nhà tắm vì tôi quên đóng cửa và trèo thử vào trong chậu nước để rồi không quay ra được. Bà dặn tôi dừng động vào. Nếu không nó trèo được ra mất. Tôi cho nó tý động lực để nó vọt lên khỏi thành chậu mà không thành công. Cu cậu thở hồng hộc bên mép nước còn mấy cục phân trôi lang thang giữa đáy. --- Thế này là chết từ từ (ai muốn thế chứ?), không biết nó có hi vọng gì không nhỉ? Nó mà cố tý nữa thì được nhưng tôi sẽ không dọa nó đến mức ấy. Tôi sẽ giúp nó quyết định hoặc ra đi nhanh hơn cách khác; thêm tý bột giặt ế lâu năm của bà. Thầm nghĩ: cố lên!