Đoán type qua bài viết

Thảo luận trong 'Thảo luận' bắt đầu bởi dfuz6, 21/1/16.

  1. dfuz6

    dfuz6 Guest

    P vì cả đoạn chỉ thấy tìm cách chỉnh lại ý người kia cho hoàn chỉnh và nói để người kia không hiểu sai chứ không thấy chứng minh cho ý kiến bản thân và:

    Đoán là Fi vì hệ quan điểm chủ quan, không dựa nhiều vào fact vào có nhiều đoạn ngầm bộc lộ quan điểm cá nhân một cách passive.
     
    Last edited by a moderator: 29/7/16
  2. EvernaloneKZ

    EvernaloneKZ Guest

    Người này theo mọi người là type gì?
    Người này rất khách quan, cũng thẳn thắn nữa
     
    Anita thích bài này.
  3. EvernaloneKZ

    EvernaloneKZ Guest

    Người này là E, chủ động, hướng ngoại, rất thẳng thắn rất nhiều quan hệ
     
    Anita thích bài này.
  4. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    Đoán là EJ. Nghiêng về S hơn N. t với F ban đầu thấy giống mẹ mình Fj, nhưng đọc một số cái sau thấy giống Tj hơn
     
    EvernaloneKZ thích bài này.
  5. EvernaloneKZ

    EvernaloneKZ Guest

    ESFJ :)) Đàn ông trưởng thành + thành đạt
     
  6. dfuz6

    dfuz6 Guest

    SFJ chuẩn rồi:

    -> social norm, phải dựa vào Fe để xác thực.

    Này rất giống kiểu yêu con chủ quan mù quáng của ba mẹ SFJ (Fe hướng tới distribute cảm xúc ra bên ngoài nên đối xử nhiều lúc rất thiên vị).
     
    Mây TrờiEvernaloneKZ thích bài này.
  7. EvernaloneKZ

    EvernaloneKZ Guest

    Cha mẹ kiểu này thường rất rất thương con, vẫn thấy xSFJ có người mắng con xong tìm chỗ kín đáo để khóc, và làm đồ ngon cho nó.

    Còn kiểu xSTJ nó khác, đánh xong bắt nó nín phải mạnh mẽ không khóc và giải thích đạo lý rằng muốn con nên người vì con sai phạm hình phạt đấy là xứng đáng! Dạy nó không phải muốn là được phải thực tế :v
     
    1967Anita thích bài này.
  8. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    "Mình hôm trước có đọc về Cô đơn, trong “Là đánh mất hay chưa từng có”.

    Thông thường mình không thích những cuốn sách mang quan điểm cá nhân quá như thế, hay là nói về những cái mà nó đã quá quen thuộc, những cái mình đã biết từ lâu. Lại là sách về tình yêu. Nhưng lần này mình lại đọc, đọc hết. Dù thực sự bản thân mình chẳng nghĩ thế, cũng chẳng có quan điểm gì về cuốn sách, nhưng nó gợi mở suy nghĩ trong mình về nhiều thứ khác. Một con người khác, mang những suy nghĩ khác. Cũng là đặt câu hỏi, là đánh mất hay chưa từng có. Nhưng mình sẽ không trả lời hay kết cụt lủn một câu rằng “hôm nay mình mất nhau thật rồi anh..” Vì đâu có biết rằng có hay không có đâu mà dùng từ mất chứ. Rõ ràng là một câu hỏi đầy trăn trở cho rất nhiều người – tìm đến cuốn sách, ấy nhưng lại không thú vị ngay từ trang đầu tiên của cuốn sách mất rồi. Nhưng mình đã, vì cái nhan đề mà tiếp tục. Dù cuốn sách không hay – với mình thôi, mình đảm bảo các bạn nữ thất tình đọc sẽ rất mê mẩn cho coi, thì mình vẫn cho rằng đây là một đề tài hay và thú vị. Thật ra cuốn sách đó viết ra, có lẽ cũng là mở đến một con đường giải thoát cho những trái tim đang đắm đúa trong địa ngục nỗi đau lầy lội và nhòe nhoẹt. Nếu là mình viết, chắc hẳn mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn. Bởi với mình, vấn đề không phải là điều mình nghĩ mà là cái cảm xúc của mình, và đâu phải rằng cứ biết đấy, là có thể thay đổi đâu.

    Mình lại đi quá xa rồi. Cô đơn ấy à, là cái chủ đề mà lâu lắm rồi người ta ai cũng đụng chạm vài lần.
    Với mình, nó như một làn ám khí đen thui ủ trong căn phòng tâm hồn. Nó cứ thế và chẳng bao giờ đi khỏi. Chỉ là, với việc mình ngồi ở đâu thì mình có bị đắm trong làn khói ấy hay không mà thôi.
    Nếu đi ra ngoài, thì cô đơn giống cái đuôi, đuổi theo mình. Khác rằng mình không phải con mèo, mình không tìm kiếm cái đuôi. Mà mình chạy trốn cái đuôi ấy, đáng tiếc là vì nó là cái đuôi nên chạy hay không chạy thì nó vẫn ở đó mà thôi. Vì cái mặc cảm ám ảnh về nỗi cô đơn, người ta cảm thấy nó quá gần gụi, quá khủng khiếp, người ta xua đuổi và chối bỏ, người ta muốn cắt nó hẳn khỏi bản thân như rằng nó không pahir một bộ phận trong cơ thể. Nhưng đáng tiếc nó lại chính là một bộ phận của cơ thể, đáng tiếc thật. Vì thế mà không cắt được, hay dẫu có cắt cũng có những tổn thương, tổn thương ghê gớm lắm.

    Tôi thấy người ta hay nói về cô đơn khi người ta yêu một người, khi người ta thất tình, chia ly, nhớ nhung xa cách; và khi ở một mình nữa. Nói chung là cái từ cô đơn nó như bị dán dày bịch những từ như tình yêu hay là một mình. Người ta nghĩ vậy đấy, có sai đâu, những chuyện thuộc về cảm giác và quan điểm thì chẳng bao giờ có sai có đúng, chỉ có khác hay giống nhau mà thôi. Tôi thì nghĩ rằng cô đơn hay gì gì đó không phải bao giờ cũng do yêu hay do một mình, tôi thấy nực cười khi người ta thấy vậy. Tôi thầm nghĩ người ta đúng là không đủ nhạy cảm, con người trên đời chẳng bao giờ là không cô đơn và không khi nào là hết cô đơn – ngay cả khi đang trong một mối tình nồng nhiệt, những cái nắm tay, nụ cười ảnh mắt, giây phút dịu ngọt và được mệnh danh “vĩnh-cửu” ấy, thì chẳng ai hết cô đơn. Chỉ là vấn đề về cảm nhận. Sẽ chẳng ai cùng tôi hiểu mình, cùng tôi cảm nhận.
    ...
    Là một trạng thái cảm xúc, thì nó phi lý và có bao giờ điều khiển được. Cảm xúc bộc lộ ra ngoài là một lẽ, nhưng cảm xúc bên trong là một lẽ, cái tôi nói tới, là cảm xúc bên trong cảm xúc thực sự của mỗi người chứ không phải cái người ta bộc lộ ra ngoài. Bởi cái người ta bộc lộ ra, chỉ là một phần rất nhỏ, rất rất nhỏ mà thôi.
    Tôi thấy như mình và tất cả giồng như đang bất lực trước cảm xúc của chính mình, mặc cho ý nghĩ trong đầu tôi ra sao. Nó bung chảy cuồn cuộn và lồng lộn, giống như những dòng sông màu sắc, không hướng đi không thượng nguồn hạ lưu hay có bất cứ dòng chảy nào, cuồn cuộn mà hỗn tạp, khúc mắc và hoang mang. Tôi chưa bao giờ làm chủ được nó, nó sống với tôi như chú kỳ lân trên bầu trời và mọi thứ cứ dừng lại thế.
    Nó tự do.
    Và tôi ràng buộc. Tôi cố trói nó vào bởi một sợi dây mà nó thì chạy đi xa mãi, trên cánh đồng sải những bước dài đầy tự do.
    Tôi không tách khỏi nó, tôi ngồi lên lưng nó, hay có lúc tôi cầm sợi dây và định dắt nó đi ngắm sao, nó lại không nghe lời và bung đến một chân trời khác, sấm chớp âm u và một đống mây đen, mà chẳng có mưa chút nào.
    Thế đấy, nó không để tôi yên. Cũng nhiều khi nó để tôi yên lắm, nhưng chỉ là lúc nó thích mà thôi.

    Câu chuyện về xúc cảm và tôi, thật là một câu chuyện phong phú. Tôi tự thấy thế. Vì nó thời tiết lắm, mà thời tiết thì thực sự là phong phú, và bồi thêm một chút nữa thì là thất thường đến khó chịu.

    Đáng ra tôi phải nói về cô đơn chứ? Tôi vẫn nói về cô đơn đấy thôi. Cô đơn là một dạng cảm xúc. Mà khi con ngựa trắng đã cháy nắng mặt trời đến bỏng rát và đen đúa, tìm về một miền mây đen cùng gió hiu hiu để làm dịu lại; cô đơn là khoảng thời gian nó đợi cơn mưa xuống. Vì với thân mình bỏng rát đen sạm vì cháy nắng, nó đứng dưới bầu trời u ám đầy mây đen xám xịt nhưng bầu trời trước cơn mưa chẳng bao giờ là mát mẻ mà nó lại oi bức đến khó chịu. Con ngựa khó chịu."
    Người này thì sao
     
  9. Anita

    Anita Guest

    Fe của ISFJ hướng tới sự quan tâm trực tiếp với người khác. Như bạn kể là Fi tertiary của ISTJ. Nghe quen lắm, vì mình chơi với 1 ISTJ rồi :3 Không phải cứ là T thì ít tình cảm đâu nhé.
     
    lyndh thích bài này.
  10. lyndh

    lyndh Thành viên

    Tham gia ngày:
    13/7/16
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    6
    Điểm thành tích:
    3
    Giới tính:
    Nữ
    MBTI:
    ISFJ
    Còn ai có cùng quan điểm với Anita nữa không?...
    Mà ngoài xã hội thì ISFJ va ISTJ xuất hiện ở những nơi nào, biểu hiện bên ngoài thế nào nhỉ? Có dễ bắt gặp họ không?
     

Chia sẻ trang này

XenForo Add-ons by Brivium ™ © 2012-2013 Brivium LLC.