Mặc dù đã có nhiều bài tiểu luận được cung cấp trên trang này, cũng như những bài luận của Jung và von Franz, vẫn có nhiều người tranh luận rằng chức năng inferior cũng giống như ba chức năng trên, chỉ có điều nó chưa được phát triển. Tuy nhiên, cũng như chúng tôi đã tranh luận từ trước, quan niệm này thuộc về trường phái Aristotellian chứ không phải trường phái Jungian. Nó có thể nghe hợp lý với một số người khi họ thấy có sự liên quan đến biểu hiện cá nhân họ trong phân loại tính cách. Nhưng nó không có cùng khung lý thuyết psychodynamic với những lý thuyết về types. Hay nói cách khác, quan điểm chung (không có psychodynamic) là ít sự khác biệt giữa các chức năng, có nghĩa là nó sẽ giống với bản chất của dominant. Hệ quả logic của cách nhìn này là chức năng inferior có thể “được phát triển” như ba chức năng còn lại. Nhưng như chúng tôi thấy, đó không giống với cái mà Jung và von Franz nghĩ. Với chức năng inferior, tranh luận của chúng tôi (cùng với Jung và von Franz) là nó không thể phát triển như một thứ ý thức, phần là do chức năng inferior nằm ở vùng vô thức. Dựa trên cái nhìn psychodynamic của các chức năng nhận thức, khi sự ý thức của một người bị lôi cuốn vào trải nghiệm thế giới qua chức năng dominant, sự ý thức của người đó sẽ tỉ lệ nghịch với chức năng ngược lại với nó, có nghĩa là sẽ đẩy chức năng inferior đi xa hơn vùng ý thức. Nói một cách đơn giản là một người không thể tự giải quyết bằng cách kéo chức năng inferior lên tầng vô thức giống như cái cách giải thích mà nhiều bài viết từ internet ngụ ý. Thật sự, theo von Franz nói, một chức năng bị dồn nén là “ một con ngựa không thể dạy bảo. … Bạn không thể điều khiển hay dạy bảo nó hay bắt nó làm những gì bạn muốn, nhưng nếu bạn không ngoan, và chấp nhận từ bỏ nhiều thứ, thì bạn có thể hòa giải nó và nó sẽ không ném bạn xuống”. Theo Jung và von Franz, khi một hiện tượng xảy ra trong lý thuyết sẽ được xử lý một cách thực tế hơn bởi chức năng inferior, chứ không hẳn là truy cận vùng vô thức, tâm thức do đó sẽ chuyển giao sự chi phối cho chức năng dominant. Nên chức năng dominant thường giả mạo chức năng inferior. Vì vậy thay vì đối mặt với cách rắc rối là cố gắng đẩy chức năng inferior nên tầng ý thức, chức năng rõ ràng nhất (dominant) sẽ cố gắng làm công việc của chức năng ít rõ ràng nhất (inferior). Đó là lý do tại sao, chân dung của chúng tôi về tác giả cuối cùng cũng như nhà chỉ huy Christopher Hitchens, chúng tôi nói rằng, Hitchens đã cố gắng để sử dụng bộ não như cơ bắp ví dụ như lấp đầy Se bằng Ni. Một ví dụ giống vậy bởi Jung, về tác giả Nietzsche đã viết về trí tuệ của Overman (giống Superman), một người khá nhút nhát và lịch sự. Trong cách nhìn của Jung, Ni đã mạo danh Se trong trường hợp của Nietzsche và chân dung của Overman đã được viết một cách vô thức và đó là hình ảnh của một người “nên được trở thành”. Nếu Nietzsche không có Se kìm né, có lẽ có không cần thiết để viết nên cái bản ngã này - ông ta có thể chỉ cần rời bỏ nghiên cứu của mình, mạo hiểm để trở thành một Overman thực sự, chứ không phải lý thuyết về nó. By Eva Gregersen Nguồn: The Unconscious Nature of the Inferior Function | CelebrityTypes Nếu các bạn muốn đọc bài dành cho member trong đó thì xài tài khoản này: username: link password: lz2YwY@HdKOS0!l&7tWa87NN