Biểu hiện của function

Thảo luận trong '16 type và trải nghiệm' bắt đầu bởi dfuz6, 3/1/16.

  1. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    :)) Ừa, mìh cũng thivhs kiểu im lặng quan sát. Mấy ng quên mình ở ngoài toàn bảo mình nguy hiểm dù mình chỉ là k có gì nói với họ nên im và xem họ thôi :))
    À c có hay bị quên trả lời lại ng khác khi đag nc không? Tớ hay bị thế dã man ý, kiểu đang nc với ngta xong quên mất đag nc. Hoặc là nó hỏi xong mình nghĩ nghĩ về vấn đề đó rồi xong mình cứ nghĩ lih tih đi đâu, một lúc lâu sau mơí nhớ ra "ơ sao lúc nãy đang nc lại im nhỉ", "uây chết rồi quên trả lời nó" hay "lúc đấy mình trả lời chưa ấy nhỉ."
     
    cecilia.n9b thích bài này.
  2. cecilia.n9b

    cecilia.n9b Guest

    C hay phân tâm làm nhiều việc cùng lúc nên vừa suy nghĩ linh tinh vừa nc vẫn ổn.
    Lúc cấp 3, nghe giảng chép bài học bài làm bài cùng 1 lúc vì trừ năm 12 học hành đàng hoàng ra, lớp 10-11 như đi chơi ít khi cb bài đầy đủ ở nhà lắm thành ra mỗi lần đi học nếu ko vật vờ ngủ gật thì đầu óc luôn trong tình trạng bận rộn ntn.
    Đã vậy ở nhà có đứa e họ thích hỏi thích tâm sự, nó có chuyện mà ko đc giải tỏa, giải quyết đc là nó chịu ko đc hay sao ấy, bám riết ko tha bất kể m có rãnh hay ko. M thấy phiền quá nên toàn chịu thua. Mà nó muốn m nghe hiểu rồi ý kiến, tìm cách giải quyết với nó chứ ko phải chỉ muốn nghe kiểu tai này qua tai kia đâu, lúc rãnh thì ko sao chứ lúc bận thì phải vừa làm việc của m vừa nghe còn phải suy nghĩ rồi trả lời nữa...
    Chắc hoàn cảnh đứa đẩy thành ra m rất ít khi bị trường hợp giống Mây lắm.
    Mà lỡ có bị thì thường là do m làm một việc đòi hỏi tập trung cao độ, lúc đó m cắt đứt hết với bên ngoài luôn. Chỉ khi nào m giải quyết xong thì bt trở lại, mà cũng chả nhớ chuyện trc đó nữa toàn ngta phải nhắc :))
     
    Last edited by a moderator: 24/7/16
    Mây Trời thích bài này.
  3. Mây Trời

    Mây Trời Guest

    :)) ừa. Nếu chú ý mình cũng vậy, chỉ là bình thường cứ k chú ý là bị thế ⊙﹏⊙ à, chỉ là khi nc trực tiếp thì bị.
    T nghĩ hoàn cảnh cũng làm mình khác mà =)) mẹ t toàn mắng cái tội đãng trí
     
    cecilia.n9b thích bài này.
  4. Cá lóc

    Cá lóc Guest

    Mình cảm thấy giống với @nhienphan2808 ở chỗ tránh eye-contact khi đang diễn đạt. Tiếp xúc với các type có Ni khác, điển hình như ENFJ, mình thấy họ diễn đạt khá trôi chảy vì có body language, điều mà mình không có hoặc rất khó để thực hiện. Nhưng mình cũng có một cái tật xấu là không duy trì eye-contact ngay cả khi người khác nói chuyện với mình. Lý do ở đây là bởi vì mình không dám nhìn thẳng vào mắt họ vì sợ điều đấy sẽ làm họ cảm thấy khó chịu. Mình luôn có cảm giác như vậy. Bên cạnh đó, nếu như nhìn biểu cảm gương mặt của họ quá lâu thì mình sẽ bị mất tập trung vào câu nói. Thành ra khi họ đang nói, mình sẽ nhìn chăm chăm vào một điểm bất kì, còn tai thì vẫn lắng nghe. Khi mình sử dụng eye-contact với họ thì đó là lúc mình nắm được ý chính ở trong câu diễn đạt. Khi đấy mình sẽ quay qua nhìn thẳng, ý là ra hiệu mình đã hiểu điều mà bạn muốn nói :v.

    Uhm..Mình có một thắc mắc.. Cụ thể ở đây là đối với Ni-user. Các bạn có bao giờ cảm thấy “quá tải” không? Khi tìm ra được chân lý? Ý mình là.. Khi những hình ảnh ấy tràn ngập trong tâm trí, nó lại mang đến cho ta một cảm giác ngộp thở vì tất cả mọi thứ dường như đã có sự liên quan với nhau. Một bức tranh đã được hoàn thiện. Bức tranh ấy đang phát ra những tia sáng màu trắng. Ta cảm giác như rằng mình đang tiến đến rất gần. Chỉ một chút nữa thôi nhưng điều đó là không thể. Đây là lúc mà ta cảm thấy “quá tải” và dẫn đến tình trạng chán nản thậm chí là trầm cảm. Đối với cá nhân mình, sự chán nản xảy ra một phần bởi vì mình không thể bước qua được cánh cổng cuối cùng ấy, một phần vì mình thấy được một sự thật đã hoàn thiện và mình không thể nào thay đổi được nó. Một dòng suối đang chảy thật mạnh mẽ và ta chỉ biết tuân theo quỹ đạo của nó mà thôi. Nó kéo theo những suy nghĩ của ta một cách vội vàng khiến ta không thể dừng lại một giây để suy nghĩ. Nhưng một khi đã nhận ra, ta đã ở trong dòng chảy của vũ trụ từ thuở nào. Thôi, hình như hơi lố rồi :v.
     
  5. Huyên Linh

    Huyên Linh Guest

    @Cá lóc : Nhìn vô cái đoạn trên cũng có thể được sự khác biệt trong cách diễn đạt đôi bên =]]]]

    Thật ra Linh cũng có vài lần "suýt" như vậy, và cảm giác chỉ là &*&%^&%^& nói chung là cáu :v Ngẫm lại thì qua thời gian tích luỹ kiến thức thì cảm giác "nhận ra" ấy là do mình tiếp xúc với kiến thức mới chứ ít khi là do mình tự nghiệm ra. Nền tảng là do kiến thức ý, còn lại có xong thì mình tự nghiệm ra cũng không có gì khó khăn :D.
     
    Cá lóc, Mây Trờicecilia.n9b thích bài này.
  6. Cám ơn bạn miêu tả hộ mình cái cảm giác quá tải nha, mình cảm thấy như vậy hoài mà không biết diễn tả thế nào. Trừ phi mình để giây phút "nghiệm ra" đó đến tự nhiên khi đang tiếp xúc thông tin mới hoàn toàn vào một thời điểm và tình huống khác hoàn toàn, những câu hỏi tại sao về bản chất và ý nghĩa cứ tiếp diễn, cho đến khi sự quá tải xảy ra, cực kì khó chịu. Lúc đó bị hẫng vô cùng vì cảm giác đã tìm ra câu trả lời/đích đến rồi mà không thể với tới được do xâu chuỗi tư tưởng bị thiếu quá nhiều hạt và còn bị kéo căng rồi đứt giữa đường. Gần đây mình phải chủ động cắt đứt khi đang bị căng "dừng lại, đủ rồi, mày không tới nổi đâu, quên đi, đợi lúc khác đi" :(

    Còn một func nữa là Se.

    - Mình thấy miêu tả Ni mạnh thường suy nghĩ bằng hình ảnh hoàn toàn. Thấy Ni-dom khác cũng dùng hình ảnh biểu tượng để so sánh một cách rất tự nhiên. Mình nghĩ đó là do họ có nhiều data Se như vật thể, thiên nhiên...Mình thì khác tí, vẫn tư duy nhiều chữ thôi và không dùng nhiều hình ảnh so sánh khi đang giải thích cho lắm trừ phi bó tay bắt buộc phải làm thế. Còn thì cách nói của mình khá giống Ne, và hình ảnh toàn do mình vẽ nên, chả giống cái gì ngoài thực cả :)) chắc do trong quá trình feed Ni thì không trải nghiệm nhìn nghe nhiều, toàn ngồi nhà đọc sách xem phim xong nghe Te-dom, Ne-dom chém gió lol. Bây giờ thì đang cố gắng tạo phạm vị dùng Se rộng hơn.
    - Khi stress Se inf làm mình bị ám ảnh phải sạch sẽ, gọn gàng. Có bài thì không làm mà...đi dọn tài liệu, phòng ốc với chỗ học, có khi đi tắm :)) Nghe nhạc, hát, vẽ bậy hoặc ăn ngủ liên tù tì :)) Thời trầm cảm toàn bùng và phủi :)) Nói chung là all cases of the "fuck this shit" :))
     
    Last edited by a moderator: 26/7/16
    Anita, Cá lócMây Trời thích bài này.
  7. Cá lóc

    Cá lóc Guest

    @nhienphan2808: Chà, cảm giác cứ như bạn là soulmate của mềnh vậy. We're made for each other, babe. Đùa tí :3. Giải thích rõ ràng ha: Mình luôn nhìn mọi việc dưới góc nhìn của Ni. Ý là mình biết chắc chắn mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy. Những dòng chảy này kia, nó đã tuân theo một quy luật. Mọi chuyện sẽ không có gì xảy ra nếu mình ngang nhiên bước vào dòng chảy ấy và cố gắng thoát ra. Trước giờ mình là một người cực kì cầu toàn và theo thiên hướng rebel. Mình không thể nào chấp nhận một sự thật hiển nhiên được. Nên mình rất khó hòa mình vào dòng chảy. Mình nghĩ đó là lý do dẫn đến tình trạng quá tải. Khi mình nghiệm được ra, mình sẽ tìm cách để thay đổi nó. Và điều đó là hoàn toàn impossible.

    Lúc đó bị hẫng vô cùng vì cảm giác đã tìm ra câu trả lời/đích đến rồi mà không thể với tới được do xâu chuỗi tư tưởng bị thiếu quá nhiều hạt và còn bị kéo căng rồi đứt giữa đường.

    Mình nghĩ đây chính là lý do. Cảm ơn bạn đã nói lên điều đó :3.
    Cho mình ôm bạn một cái nhé? *giang tay*. Mình đang dần hình thành nên hình tượng của bạn ở trong tâm trí. Cho mình ngửi bạn một cái luôn nhé, được không? *ngửi ngửi*. Yaa~ Một mùi hương thật nồng nhiệt và quyến rũ..Nhưng hơi đậm đó. Mình mới ngửi một chút thôi mà đã xộc hết vào trong rồi đây này. Chà, mùi hương của bạn sẽ được mình lưu lại vào đây nhé. *Mở hộp* Oái!! Chuyện gì xảy ra thế này?? Sao áp suất không khí lại trở nên nặng nề đến vậy? Những cái hộp.. những cái hộp của ta.. nó đang vỡ ra thành từng mảnh. Này! bạn ở yên đây nha, đừng đi đâu cả. Để mình đi kiếm cái hộp khác. *lục lọi gần cả giờ đồng hồ*.. Hic, sự thực là mình không tìm được cái hộp nào vừa ý cả :'(. *Nhìn* Hmm.. Rồi sé có lúc mình tìm ra. Bạn cứ chờ đấy.

    Mình đang điên đó, đừng để ý =)))).
     
  8. dfuz6

    dfuz6 Guest



    Thấy mind explosion thôi. Mình thấy trong một vấn đề toàn cảnh luôn có một vài điểm mà nếu giải đáp được thì tất cả sẽ kết nối lại với nhau. Lúc đó có thông tin hiện ra với tần suất rất cao (cảm giác có cái gì nhói lên và rất sáng trong đầu) và bị thôi thúc hành động ngay lập tức. Đoạn bôi đen thì ở mình không có (do Te?). Có điều sau đó thấy cực kỳ exhausted, kiểu cạn kiệt năng lượng không thể suy nghĩ tiếp ấy.

    Đặc điểm này hồi nhỏ mình thấy rất nhiều, giờ thì ít đi, có lẽ bởi hệ thống đã gần hoàn thiện rồi. Nhưng khi tập trung giải quyết một vấn đề khó thì vẫn có.

    Cái này cũng có. Khi mình tập trung nghĩ về điều gì thì dòng chảy của sự việc đó kéo rất dài, nhiều khi đến cả chục năm sau. Có điều khác với @Cá lóc, mình không thấy chán nản vì không xử lý được, mà mình cảm thấy được khi yếu tố nào có thể được mình chủ động thêm vào/bớt đi để "bẻ hướng dòng chảy". Cứ vậy cho đến khi mình hướng được nó tới cái mình muốn (Ni-Te?).

    Cái này ngược lại với mình. Mình ra quyết định rất nhanh, vì mình thường biết hệ quả dài hạn của hành động. Thường lần lữa là do mình không biết mình có thoải mái với hệ quả đó không (Fi?).
     
    Mara, Anitanhienphan2808 thích bài này.
  9. Cảm ơn ad @skywind. Đúng là môi trường của em thì toàn gia đình người lớn hơn mình và bạn rất thân là F, nên chuyện thường ngày toàn để người khác plan, em thì mỗi khi phải quyết định điều gì cứ sợ ảnh hưởng đến mọi người, lại loop lâu quá rồi :( Chỉ có khi một mình, trong phân tích với làm việc chuyên môn với người lạ em mới take control và dùng được Te. Bình thường easy-going và lười như FP. (chỉ loại khả năng Fi-dom gần đây sau khi thấy rõ IFP thứ thiệt làm việc, viết lách, create, nhận định vấn đề)
    Ad có hồi tưởng quá khứ trong giai đoạn phát triển Fi đúng không ? NTJ em gặp cũng hay có biểu hiện này, Nhưng hồi tưởng này khác Si, không phải muốn trải nghiệm quá khứ lần nữa mà để nhìn lại bước đi, giá trị tích lũy của bản thân.
     
    AnitaMây Trời thích bài này.
  10. dfuz6

    dfuz6 Guest

    à Te của TJ với FP dùng Te tốt thì mình thường thấy (trong đa số trường hợp) có chút khác biệt là: TJ để ý tới việc nâng cấp toàn quy trình và hướng đến hiệu quả (do đi với Pi?) còn FP dùng Te hay bị sa vào các khía cạnh lẻ tẻ (do đi với Pe?). Chẳng hạn một case, mình và một NFP cùng bàn chuyện du lịch thì mình thấy NFP đó rất hay sa vào các point lẻ (ví dụ ở đâu cho rẻ, đi phương tiện gì cho ít tiền) nhưng đặt các point lẻ lại với nhau thì nó...không ăn khớp và làm hỏng quy trình (vd làm chuyến đi vòng vèo, không đi được nhiều nơi đáng tiền, phát sinh nhiều phí tổn linh tinh mà tiết kiệm được cũng không đáng kể). Không biết các bạn khác thấy vậy không?

    À mình hồi tưởng thì đúng kiểu Fi đấy:

    Ký ức hoạt động như các layers trong thiết kế đồ họa, chúng chồng lên nhau để làm thành một bức tranh “quá khứ” hoàn chỉnh. Khi bóc tách từng lớp layers trong bức tranh ấy, mỗi ký ức vẫn còn vẹn nguyên như chưa mất đi bao giờ. Và chúng cứ nối tiếp nhau làm thành một chuỗi ký ức chạy dài, chạy mãi cho tới khi chạm đến hiện tại. Chúng cứ chồng đắp lên nhau cho đến khi thành một bức tranh đủ màu sắc mà chúng ta gọi chung là “hoài niệm”.

    Man weiß nicht, was man an der Heimat hat, bis man in die Ferne kommt.

    Chúng ta không biết quê hương đã có gì cho tới khi chúng ta ra đi.

    Có những lúc anh chưa ra đi, nhưng anh nghĩ về tương lai, về những nỗi nhớ ở tương lai. Những khi ấy, anh thấy bên trong mình trống vắng đến hoang hoải. Nên anh muốn đi hoài, đi mãi. Không muốn dừng ở một nơi nào. Không muốn bị bó buộc lâu với nơi nào. Với người nào. Năm năm trước, một cô nhỏ hỏi anh “Anh sẽ trở lại chứ”. Anh đã không trả lời câu hỏi ấy. Có lẽ anh sẽ tiếp tục đi trên hành trình của mình cho đến ngày ký ức bị bão hòa bởi rất nhiều kỷ niệm. Lúc đó có thể anh sẽ trở về và tiếp tục hồi tưởng về những tháng ngày đã qua.

    Anh sẽ về Hà Nội vào một ngày nào đó. Anh sẽ quay lại những nơi trong các mảnh vụn ký ức và tìm lại dấu vết của những con người đã đi qua đời mình – những con người may mắn vẫn còn ở lại, như một thói quen. Anh thích so sánh thực tại với kỷ niệm, như người ta đi tìm cảnh quan trong những bức ảnh chụp. Rồi anh sẽ lại ra đi để chụp thêm vào bộ nhớ của mình những bức ảnh mới, một thời gian đủ lâu để hiện tại làm mờ đi ký ức. Cuộc sống là những chuyến hành trình dài xung quanh một tâm cầu.
     
    Mây Trờinhienphan2808 thích bài này.

Chia sẻ trang này

XenForo Add-ons by Brivium ™ © 2012-2013 Brivium LLC.